Chương 643: Bức tường ảnh
Tôi cầm cái walkman trên ghế lên, ấn play, cùng với tiếng tạp âm là giọng khàn khàn của Thợ Đồng Hồ: "Tống Dương, mạng người...có phải đồng giá hay không, đáp án cuối cùng ta đặt trước mặt ngươi. Hãy chứng minh cho ta xem ngươi có bao nhiêu chính nghĩa đi. Trên bức tường quay ra ngoài đường này toàn bộ là ảnh các thân nhân cảnh sát, bên đối diện là ảnh thân nhân các phạm nhân. Manh mối tìm ra họ nằm phía sau ảnh, nhưng ngươi chỉ được lựa chọn một bên. Ta trịnh trọng nhắc nhở ngươi, lần này đừng hòng có suy nghĩ sẽ cứu cả hai bên, nếu không một người ngươi cũng đừng mơ cứu được."
"Khốn kiếp, đúng là vô sỉ!" Lý Tấn Phong nổi giận mắng.
Thực ra trước khi vào căn nhà này, tôi đã đại khái đoán được. Lúc trước thẩm vấn nghi phạm, tên nào cũng tuyệt đối giữ bí mật, tôi đoán Cảnh Vương Gia đã nắm điểm yếu của chúng. Không nghi ngờ gì, điểm yếu này chính là thân nhân.
Giờ bọn chúng lại mang cái điểm yếu này ra uy hiếp chúng tôi. Thân nhân của phạm nhân hay của cảnh sát đều là người vô tội, đều quan trọng như nhau, lựa chọn một bên thì đồng nghĩa với giết chết bên kia.
Tôi hít sâu một hơi, hỏi mọi người có ý kiến gì không. Tống Tinh Thần nói: "Nếu là lưỡng nan lựa chọn, chi bằng cứu người của mình."
Lý Tấn Phong nói: "Lúc trước khi hắn đưa ra lựa chọn, ta cũng nghĩ thế, cho dù là đổi một trăm người lấy con gái ta, ta cũng đổi, ta không quan tâm những điều khác. Mất đi người thân là nỗi thống khổ phi thường, ta hy vọng những huynh đệ cảnh sát không phải nếm mùi thống khổ đó."
Băng Tâm thì do dự nói: "Hic, muội không nói được, hay là chờ Tiểu Đào tỷ tỷ tới rồi quyết."
Tôi hít sâu một hơi: "Lúc đi tôi đã hứa với mọi người, bằng bất cứ giá nào sẽ cứu thân nhân của họ. Cái giá này cũng bao gồm cả lương tâm của tôi."
Vừa nói, tôi vừa đi về phía bức tường bên trái, đưa tay lên một bức ảnh. Tôi không biết sau khi gỡ nó xuống sẽ xảy ra cái gì, có điều nhất định sẽ có người phải chết vì lựa chọn của tôi.
Nhưng tôi chỉ có thể làm như vậy, chẳng lẽ bảo tôi khi về phải nói với mọi người rằng, vì cứu thân nhân đám tội phạm kia nên tôi hy sinh thân nhân các anh, xin các anh xốc lại tinh thần, không nên canh cánh chuyện được mất cá nhân?
Việc này tôi không làm được!
Thợ Đồng Hồ, ngươi muốn buộc ta làm một kẻ khốn kiếp, một tên hỗn đản, bắt ta phải gánh vác hết tất cả những thứ này.
Nhưng nói vậy, trong thâm tâm tôi vẫn có một tia hy vọng may mắn, cho rằng Thợ Đồng Hồ sẽ không giết hại thân nhân của đám tội phạm, bởi nếu giết họ thì đồng nghĩa tự dồn mình vào tử địa.
Đám tù nhân kia vẫn đang giữ bí mật thông tin về Cảnh Vương Gia, chính bởi vì chúng bị nắm giữ điểm yếu. Thử nghĩ nếu đám tội phạm biết Cảnh Vương Gia qua cầu rút ván, nhất định sẽ cung khai toàn bộ những gì mình biết. Từ điểm này tôi cho rằng Thợ Đồng Hồ đang đùa với miệng súng.
Nghĩ tới đó, đột nhiên tôi ý thức được, có thể đây là một cái bẫy!
Thợ Đồng Hồ biết rõ khả năng cao tôi sẽ lựa chọn như vậy, những người trên ảnh đối với tôi mà nói là hoàn toàn xa lạ, liệu có thể hắn sẽ đổi chỗ không?
Nghĩ thế, tôi vội mở điện thoại gọi videocall, nói nhanh tình huống để các cảnh sát viên xác nhận một chút. Tôi đưa camera điện thoại lên một mặt tường, các cảnh sát lần lượt nhìn, kết quả không có ai là người thân của họ. Tiếp tục đến bức tường bên kia, lập tức có người nói: "Không sai, đây là con gái tôi."
"Đây là vợ tôi!"
"Đây là ảnh cha mẹ tôi!"
Trong lòng tôi vẫn còn run, thở phào một cái, quả nhiên suýt thì trúng chiêu. Tôi nói vào điện thoại: "Mọi người yên tâm, tôi sẽ cứu thân nhân của mọi người, nói được làm được!" Sau đó cất điện thoại, gỡ một bức ảnh xuống, phía sau là hình vẽ bằng mực, không rõ là cái gì. Đột nhiên sau lưng ập tới hơi nóng, Băng Tâm sợ hãi kêu lên một tiếng. Tôi quay đầu nhìn, phía tường bên kia đang cháy hừng hực, các bức ảnh bị nhiệt độ cao làm biến dạng, rất nhanh thì đã không còn hình thù.
Băng Tâm ngơ ngác hỏi: "Những người này sẽ chết ư?"
"Không!" Tôi khẳng định nói: "Đó là một quả bom, hắn tuyệt đối sẽ không dám động vào! Nào, giúp ta gỡ hết những bức ảnh này xuống, chú ý đừng làm hỏng."
Bốn người chúng tôi lần lượt gỡ ảnh trên tường xuống, hình vẽ sau mỗi bức ảnh không giống nhau, mà còn rất mờ. Tôi nhìn chẳng hiểu gì, Băng Tâm hỏi: "Có phải là trò ghép hình không vậy?"
Tôi chợt bừng tỉnh đại ngộ: "Có lý! Chúng ta mau ghép!"
Chúng tôi lái xe về cục, tất cả mọi người đang ngóng chờ, tôi vào phòng họp, ném ảnh lên bàn, bảo mọi người giúp ghép lại.
Vừa nghe nói chuyện này có liên quan đến người nhà mất tích, những cảnh sát vốn đang như đưa đám nhất thời hăng hái gấp chục lần. Cùng với đó, tôi đưa cuốn băng cho Băng Tâm, bảo con bé xét nghiệm xem có manh mối gì khác không.
Ảnh phải đến 300 tấm, hình vẽ phía sau rất lộn xộn, để ghép lại vô cùng tốn công. Mọi người vừa thảo luận vừa vắt hết óc suy nghĩ, thất bại mấy lần mới ra một đáp án, đó có thể là một kiến trúc.
Tôi nói: "Nếu là kiến trúc, nhất định là một kiến trúc rất đặc biệt, hơn nữa có thể chứa rất nhiều người, lại dễ ẩn nấp."
Mọi người nghe vậy, lại ghép lại từ đầu, ở đây có không ít cảnh sát già đều thông thạo Phù Phong, dưới sự gợi ý của tôi, hiệu suất đã tăng cao rất nhiều.
Nhân lúc mọi người tập trung làm việc, tôi gọi riêng Niếp cảnh quan ra ngoài, nói mấy chuyện. Tiểu Đào đi tới hỏi: "Nói cái gì vậy, thần thần bí bí, không cho em biết được sao?"
Tôi cười: "Không có gì, anh chỉ hỏi quê của Niếp cảnh quan ở đâu thôi."
Tiểu Đào bán tín bán nghi lườm tôi một cái, nhìn đồng hồ: "Tệ hại, đã trưa rồi. Để em gọi cơm hộp, ăn no mới làm việc tốt."
Đột nhiên trong phòng vang lên tiếng vỗ tay: "Ghép ra rồi!"
Chúng tôi đi vào nhìn, hơn 300 bức ảnh ghép thành một hình vẽ lớn hình bầu dục, nói đúng hơn là một sân vận động, không có một mảnh nào thừa hay thiếu, không nghi ngờ gì nữa, chính là cái hình vẽ này.
"Nơi này xa đây không?" Tiểu Đào hỏi.
"Sân vận động Lao Động, cách đây khoảng 5km." Một cảnh sát viên trả lời.
Một cảnh sát khác tiếp lời: "Sân vận động này đã nhiều năm rồi, mỗi năm cho thuê vài lần. Mùa này không có những trận thi đấu thể thao lớn, cũng không có chương trình hòa nhạc, nên bỏ đó không dùng tới, hoàn toàn phù hợp với tiêu chí Tống cố vấn nói."
Tiểu Đào nói: "Việc này không nên chậm trễ, đi mau thôi!"
Tôi nói: "Chờ chút! Cái khác tôi không dám khẳng định, nhưng có thể chắc chắn 100% trong sân vận động có mai phục. Chúng ta lái một dàn xe cảnh sát đến, ầm ầm ĩ ĩ, há chẳng phải là thông báo với đối phương rằng có người tới sao. Tôi đề nghị tất cả thay thường phục, từng nhóm lần lượt rời đi, ngồi xe bus, đạp xe đạp, đi bằng các phương tiện khiêm tốn tới đó, rồi ập vào đột kích."