Chương 654: Lãng Lý Bạch Điều
Đúng lúc chúng tôi đang lâm vào tuyệt vọng thì đột nhiên Vương Nguyên Thạch gầm lên một tiếng bạo hống.
Ông ôm lấy hai chân hãn tướng, xoay một vòng quật ngã hắn xuống đất, sau đó dùng kỹ thuật khóa ngồi, dùng toàn bộ trọng lượng đè lên người đối phương, tất cả động tác làm vô cùng liền mạch.
Có thể phản công trong tuyệt cảnh đau đớn do bỏng, cần có một ý chí như sắt thép, nhất thời tôi cảm giác sùng bái Vương thúc.
Nhưng tuy đè hãn tướng xuống dưới, hai đầu gối Vương Nguyên Thạch vẫn quỳ trên sàn sắt, đau đớn khiến mặt ông méo xệch, trán đầy mồ hôi.
Nửa gương mặt hãn tướng trong nháy mắt bị cháy xém, lông mày đã thiêu trụi nhưng chẳng quan tâm, mặt hắn vẫn nở nụ cười điên cuồng, một cánh tay còn hoạt động được đang không ngừng đấm vào sườn Vương thúc.
Vị trí bị đấm toét máu tươi, thì ra hãn tướng đeo một chiếc nhẫn kim loại sắc bén. Dưới đủ loại đau đớn công kích, Vương Nguyên Thạch đã sắp tới giới hạn chịu đựng, tôi lớn tiếng nói: "Đây là ăn gian!"
"Unlimited, tên như ý nghĩa, vốn là không hạn chế bất kỳ vũ khí nào, cho dù là vũ khí ném từ bên ngoài vào." Cách cách cười nói.
Tôi giận đến muốn làm thịt nữ nhân này ngay lập tức. Lúc này Đao Thần đột nhiên khom người, đấm mạnh một cú xuống sàn gạch. Chỉ thấy sàn nhà vỡ nát, hắn nhặt một mảnh sứ sắc bén lên, sải bước đi tới cái lồng.
"Ngươi định làm gì?" Cách cách ngăn lại.
"Là ngươi nói, cuộc đấu lần này không có bất kỳ hạn chế nào!" Đao Thần lạnh lùng.
"Ngăn hắn lại!"
Mấy tên vệ sĩ xông lại, Đao Thần giương tà áo choàng rộng lên, chẳng ai thấy rõ động tác của hắn là gì, chỉ thấy lập tức hai vệ sĩ bị cắt cổ...
"Ăn gian, các ngươi muốn con tin chết sao?" Cách cách hô.
"Các ngươi định đoạt tất cả được không?" Tiểu Đào hung hăng nói.
Sáu tên vệ sĩ còn lại thi triển quyền cước vây lấy Đao Thần, Tống Tinh Thần vội lao tới, ôm lấy cổ một tên, đảo người ra phía sau vặn gãy cổ hắn, sau đó xông phi đá văng một tên khác.
Dao Thần có tiếp viện lập tức rảnh tay, nhanh chóng đánh lui một tên. Vừa chiến đấu, Đao Thần vừa tiến về phía lồng sắt, cảnh này Vương thúc đã để ý thấy, khiến tia hy vọng của ông không bị dập tắt. Cuối cùng Đao Thần cũng tới được sát cái lồng, vung tay ném ra. Mảnh sứ rơi đúng bên cạnh chân Vương thúc, ông nhặt nó lên, đâm thẳng vào cổ hãn tướng rồi rút ra. Hãn tướng dừng tấn công, cố gắng ôm lấy động mạch chủ, cuối cùng trợn mắt mà chết.
Vương Nguyên Thạch vội đạp hắn sang một bên, chính ông cũng sắp ngất xỉu rồi.
"Thắng bại đã phân, mở cửa!" Tôi nói.
Lúc này bảy tên vệ sĩ còn sống đã sõng soài dưới đất rên rỉ đau đớn, cách cách giơ cái điện thoại trong tay lên, nghiến răng nói: "Công khai ăn gian, ta không cho phép. Cả con tin lẫn người khiêu chiến đều phải chết!"
"Ngươi thử xem!" Đao Thần lạnh lùng thách: "Bọn ta tuân thủ quy tắc khốn nạn của các ngươi là vì trong tay ngươi có con tin. Nếu như ngươi muốn phá bỏ, chúng ta sẽ ưu tiên chăm sóc, đầu tiên là dùng cách tàn nhẫn nhất để giết ngươi, sau đó đặc nhiệm bên ngoài sẽ ập vào giết sạch tay sai Cảnh Vương Gia, một tên cũng không chừa."
Cách cách bị dọa sợ đến mặt trắng bệch, ả chần chừ không có hành động, Tiểu Đào quát: "Con khốn, mở cửa!"
Cách cách ấn một nút, cửa lồng sắt liền mở ra, Đao Thần cởi áo choàng trải xuống đất. Vương thúc vội giẫm lên trên bước ra, thi thể hãn tướng sau lưng đã bị nướng chín.
Vừa ra khỏi lồng sắt, Vương Nguyên Thạch vô lực quỵ xuống, Đao Thần vội giơ tay đỡ, nói: "Đúng là một hán tử!"
Nhìn cảnh này mà cảm xúc trong tôi ngổn ngang, gã đeo mặt nạ này rõ ràng là hung thủ sát hại ông nội, nhưng giờ phút này tôi lại đầy cảm kích đối với hắn. Tống Dương à, có phải ngươi hồ đồ rồi không, Đao Thần rốt cuộc là chính hay tà?
Mọi người chạy tới đỡ Vương thúc dậy, bộ dạng ông thật là thê thảm, sau lưng cháy đen, nếu không được cấp cứu kịp thời sẽ chết vì nhiễm trùng.
Tôi lôi một chai nhập mộng tán ra nói: "Trong này có benladon và maldala, có tác dụng giảm đau nhẹ."
Tôi đưa chai thuốc lên mũi Vương Nguyên Thạch, bảo ông hít một hơi, đồng tử Vương thúc liền giãn ra, có vẻ đã giảm bớt mấy phần đau đớn. Tôi nói: "Chúng ta phải tăng tốc thêm nữa, nếu không Trịnh đội trưởng và Vương thúc sẽ chết."
Tiểu Đào nói: "Em ở lại trông coi hai người, bọn anh lên trên đi, chờ kết thúc mọi chuyện em sẽ đưa họ tới viện đầu tiên."
Tôi gật đầu: "Phải hết sức cẩn thận!"
Cách cách không phục nghiến răng: "Mời lên tầng kế tiếp!"
Lên tầng 6, tầng này có một cái hồ bơi trong gian phòng lớn, một gã đàn ông mặc quần bơi đang ngồi mép hồ. Dáng vẻ hắn rất quái lạ, tay dài quá gối, hai chân ngắn, toàn thân cơ bắp, trông cứ như một con ếch hình người.
Niếp cản quan đột nhiên buột miệng: "Xem ra tầng này tôi phải ra tay rồi."
Cách cách nói: "Người giữ ải này là Lãng Lý Bạch Điều, một chuyên gia cận chiến dưới nước. Đấu dưới nước là một loại sàn đấu rất hiếm thấy..."
"Bớt nói nhảm!" Tôi nói: "Ta thấy dưới hồ có giấu thứ gì đó. Nói rõ ràng quy tắc đi."
Cách cách chậm rãi nói: "Đừng có gấp, ta còn chưa nói hết. Để tăng tính thử thách cho lần này, bọn ta đã bố trí một ít vũ khí dưới đáy hồ, hai bên đối thủ đều có thể lấy tùy ý, quy tắc vẫn như cũ, đấu tới khi một bên nhận thua hoặc chết."
Niếp cảnh quan cởi áo khoác ra, nói: "Bơi lội là sở trường của tôi, giao cho tôi đi!"
Tôi lo lắng hỏi: "Nhưng ông có biết đánh nhau dưới nước không?"
Niếp cảnh quan lắc đầu: "Giờ đã không còn quyền lựa chọn. Tôi đã từng theo quân đội đi đánh hải tặc Somalia, cho nên lần này chỉ tôi có thể đương đầu. Tôi sẽ cố hết sức tranh thủ thắng lợi, hai ải sau giao cho các cậu."
Tôi gật đầu, cảm giác được một áp lực nặng nề đè lên mình, hai tầng cuối cùng do hai thiên vương canh giữ, có lẽ tôi sẽ chết ở nơi này.
Niếp cảnh quan đi tới chạm mở cánh cửa, đi vào bể bơi. Lãng Lý Bạch Điều không nói một lười, nhảy ùm một cái xuống hồ, nhanh như một quả ngư lôi, bơi ra lấy vũ khí.
Niếp cảnh quan cũng nhảy xuống theo, vũ khí dưới đáy được buộc bằng dây da, Lãng Lý Bạch Điều đang gỡ một con dao găm, đột nhiên Niếp Cảnh Quan lao tới, ôm chặt lấy lưng hắn, dùng hai tay mình khóa chặt hai tay đối phương.
Bị khống chế bất ngờ, Lãng Lý Bạch Điều phun bọt trắng, ra sức đạp nước, muốn thoát ra. Tôi chợt hiểu, Niếp cảnh quan biết mình không đánh nhau dưới nước lại đối thủ, nên chọn sách lược khác.
Ông ta dùng đòn khóa, khóa kín thân thể đối thủ, cả hai cùng chìm dưới nước, như vậy ai nín thở lâu hơn sẽ thắng. Cách cách đột nhiên cười lớn: "Các ngươi thua rồi, Lãng Lý Bạch Điều có thể lặn dưới nước cả 5 phút, không ai có thể sánh bằng!