Chương 661: Vương Đại Lý bị lừa
Sáng hôm sau chúng tôi lên đường quay về Nam Giang, mấy nay ở nơi phương bắc, khi trông thấy Nam Giang non xanh nước biếc, tâm trạng ai cũng bồi hồi.
Xuống tàu, Tiểu Đào cười khổ: "Làm xong trận này, có thể sẽ tiếp tục phải bận rộn, chắc chắn có một đống việc đang chờ em."
Tôi nói: "Em đã là tổ trưởng tổ đặc án rồi, việc trong cục vẫn không từ, chân đứng hai thuyền, không sợ ngày nào đó mệt chết sao?"
Tiểu Đào nói: "Anh nghĩ em là kẻ cuồng công việc à, chẳng qua là giờ không đủ người, lại ngu ngốc bị Tôn cục trưởng yêu thích, nhất định không cho đi. Thôi không nói nữa, em về trước đây."
Băng Tâm cười hì hì: "Muội với Tống Dương ca ca về cửa hàng Đại Lý chút vậy."
"Bớt đi, cô hỗ trợ tôi chia sẻ công việc." Tiểu Đào kéo tay con bé đi.
Băng Tâm kháng nghị: "Muội là pháp y mà, aiz công việc của tỷ, muội tham gia làm gì."
"Đã là người của tổ đặc án thì phải đa dụng, đi!"
Lão Yêu thở dài: "Haiz, ta phảng phất thấy được tương lai của mình rồi...Thôi, ta về trường khoe huy chương đây, Tiểu Tống Tống, ngươi nhớ đến thăm ta nhá."
Tôi quay về cửa hàng, tất cả vẫn như lúc đi, Vương Đại Lý vui mừng nói: "Ai da ngươi về rồi, ngày nào ta cũng ngóng mỏi mắt. Mẹ ơi, tay ngươi sao vậy?"
"Gãy xương thôi, không đáng ngại." Tôi đáp.
"Đi, ra nhà hàng tẩy trần cho ngươi!" Đại Lý hăm hở.
Tôi cười: "Nhà hàng cái gì, nấu bát mì ăn liền đi. Lúc ta không có ở đây, không xảy ra chuyện gì chứ?"
"Không có không có, tất cả đều ổn." Tuy miệng nói vậy, nhưng nét mặt Đại Lý hình như có gì đó giấu diếm.
Quay về nhà, thành thật mà nói, tôi chưa quen với việc nhàn rỗi. Trước Vương Đại Lý nhắn wechat cho tôi, hắn muốn mở chi nhánh, nhưng từ lúc về không thấy nói gì. Cứ lần nào tôi nhắc tới chuyện đó thì hắn lại lấp liếm, nói cái gì mà thời cơ chưa chín muồi, tôi nghĩ thầm, mở chi nhánh cần gì thời cơ?
Hôm nay Vương Đại Lý đi ra ngoài kiếm mối, tôi trông coi cửa hàng. Chợt Lạc Ưu Ưu đi vào, đã lâu không gặp con bé, tôi dĩ diên là rất vui, hỏi: "Tìm Đại Lý à?"
"Không tìm anh ấy, Tống Dương học trưởng, anh có thể giúp em chuyển bức thư này cho anh ấy không." Vừa nói con bé vừa rút ra một phong bì, bên ngoài không đề gì cả.
Lúc đi, Lạc Ưu Ưu còn nói: "Cám ơn học trưởng trước giờ chiếu cố."
Tôi lập tức ý thức được có gì không đúng: "Quay lại đã! Đây là cô muốn chia tay với hắn?"
Lạc Ưu Ưu cắn môi không nói, hình như có ẩn tình. Chẳng trách gần đây cứ cảm giác Vương Đại Lý là lạ, có đêm nằm mơ còn khóc, tôi lay tỉnh hỏi tình hình, hắn còn nói mơ thấy mẹ, đơn giản là nói láo, mẹ hắn còn sống sờ sờ cơ mà.
Với sự thấu hiểu người bạn thân của mình, tôi nghĩ nhất định Vương Đại Lý đã làm gì có lỗi với Lạc Ưu Ưu, mặc dù vấn đề tình cảm là chuyện riêng, nhưng tôi không đành lòng thấy cả hai tan vỡ, vì vậy nói: "Kiếm chỗ nào ngồi nói chuyện."
Lạc Ưu Ưu im lặng gật đầu.
Chúng tôi đến một quán cà phê gần đó, gọi hai tách cappuccino, tôi đi thẳng vào vấn đề: "Cô và Đại Lý cãi nhau?"
Lạc Ưu Ưu cúi đầu khuấy cà phê, hồi lâu mới lên tiếng: "Tống Dương học trưởng, anh và bạn gái dạo này quan hệ tốt chứ?"
"Rất tốt, sao vậy?" Tôi nhíu mày.
"Có chuyện em nghĩ mãi không ra, có phải đàn ông có tiền thì liền trở nên xấu?"
"Cái này cũng tùy người." Lời vừa ra khỏi miệng, tôi cảm thấy mình sai rồi, nói vậy khác gì gián tiếp hủy nhân phẩm của Đại Lý.
Tôi biết bản chất hắn không xấu, chỉ là không chịu được cám dỗ, càng chắc chắn hắn đã làm gì có lỗi với người ta. Đột nhiên Lạc Ưu Ưu bật khóc, khách trong tiệm đều nhìn khiến tôi lúng túng, vội đưa khắn giấy. Khóc một lúc, con bé mới nói, thì ra hôm đó bạn học của con bé trông thấy Đại Lý đi cùng một cô gái ăn mặc rất lẳng lơ vào khách sạn. Sau đó Lạc Ưu Ưu chất vấn thì Vương Đại Lý không thừa nhận, còn nổi giận, con bé khóc không biết bao nhiêu nước mắt, hôm nay mới quyết định chia tay.
Có thể tưởng tượng phản ứng của tôi thế nào khi nghe được chuyện này, trong lòng nói, Đại Lý à Đại Lý, ngươi có thể vô liêm sỉ vậy sao?
Nhưng dù sao hắn cũng là bạn thân của tôi, tôi chỉ có thể nói đỡ: "E là trong này có hiểu lầm gì không?"
"Hiểu lầm gì chứ, nếu như chỉ là bàn chuyện làm ăn sao anh ấy không nói, hơn nữa gần đây đối xử với em ngày càng lạnh nhạt, nhất định là có mối tình bên ngoài rồi." Lạc Ưu Ưu khuấy cà phê, nói.
"Cô đừng suy nghĩ nhiều, để tôi đi hỏi hắn xem." Tôi nói.
Lạc Ưu Ưu lắc đầu: "Không cần, cám ơn anh. Em cảm thấy mình đúng là mù quáng."
Quay về cửa hàng, nhân viên nói với tôi, Vương Đại Lý vừa về lúc nãy, trông thấy bức thư trên quầy thì cả người bất an, chạy ra ngoài.
Tôi quên mang bức thư theo, tâm lý rối loạn, đây là chuyện gì? Tại sao tôi phải dính vào chuyện này chứ.
Nhắn tin cho Đại Lý hỏi hắn ở đâu, hắn lại trả lời chẳng liên quan: "Cuộc sống chẳng có gì thú vị." Tôi vừa bực vừa buồn cười, nhắn tin thoại mà hét lên: "Chết ở đâu rồi, mau nói vị trí!"
"Nhà...trong nhà."
Tôi lập tức quay về phòng, chỉ thấy Vương Đại Lý ngồi bệt dưới đất, tay xách chai rượu, dáng vẻ y như một lão trung niên vô gia cư. Giật lấy chai rượu, tôi hỏi: "Chuyện gì, ngươi lừa dối con người ta thật?"
"Ta lại hy vọng đúng là vậy ấy...đưa rượu đây."
"Cút!" Tôi mắng.
Vương Đại Lý loạng choạng đứng dậy, tôi cho rằng hắn muốn cướp lại chai rượu, ai dè lại đột nhiên gào khóc, nhào vào ngực tôi: "Dương tử, ngươi phải làm chủ cho ta, ta bị người ta lừa!"
Tôi hơi hồi hộp: "Lừa bao nhiêu?"
"Toàn bộ tiền vốn mở chi nhánh, trong đó một phần là tiền vay ngân hàng." Dứt lời hắn lại càng khóc dữ hơn.
Tôi vỗ lưng hắn: "Khóc lóc thì giải quyết được gì, ngồi xuống nói rõ xem nào."
"Ít nhất thì nước mắt cũng tạm thời an ủi trái tim bị thương của ta."
Tôi cười văng tục: "Ngươi con mẹ nó đổi nghề làm nhà thơ à? Ngồi đang hoàng xem nào."
Vương Đại Lý ngổi xuống, cứ như một góa phụ oan ức lau nước mắt, kể hết chuyện xảy ra.
Hôm đó hắn ra ngoài làm việc, trên đường đi Từ Châu có gặp một cô gái ăn mặc sang trọng, khí chất cao quý, nói giọng HongKong hỏi thăm địa chỉ một khách sạn. Khách sạn ở ngay gần đó, Vương Đại Lý tốt bụng dẫn cô ta tới. Đến nơi, cô gái cảm ơn rất nhiều, mời hắn lên phòng uống một ly, Đại Lý là người đàng hoàng, cũng không đề phòng nhiều, chẳng chút suy nghĩ liền đồng ý.
Lên phòng, nghĩ chỉ uống một ly, ai dè cô gái gọi một chai Champagne rất đắt tiền, vừa cụng ly vừa nói: "Trai đẹp à, anh biết không, gần đây tôi đầu tư kiếm được thật nhiều. Không nghĩ tiền giấy lại kiếm dễ như vậy."
Vương Đại Lý tò mò hỏi: "Đầu tư cái gì?"
Cô gái không chịu tiết lộ, Vương Đại Lý mất hứng, định cáo từ thì cô ta nhận được một cuộc gọi, Vương Đại Lý loáng thoáng nghe được mấy câu gì mà 50% hoa hồng..., lòng tham chợt trào dâng.
Chờ cô gái cúp máy, Vương Đại Lý năn nỉ đối phương nói cho mình biết, rốt cuộc cô ta đầu tư cái gì.
Năn nỉ mãi thì cô gái mới chịu tiết lộ, cũng dặn hắn ngàn vạn lần đừng nói cho ai biết, càng nhiều người biết thì cơ hội kiếm tiền càng nhỏ đi. Thì ra gần đây trên thị trường có một loại thuốc chế từ bọ cạp, vốn là thứ không có giá trị, nhưng theo nghiên cứu mới đây khoa học phát hiện bên trong nó có một chất kháng thể ung thư. Quốc gia sợ công bố tin tức sẽ dẫn tới thị trường hỗn loạn, liền thông qua đường dây bí mật thu mua với số lượng lớn. Những người biết nội tình nhập hàng rồi bán ra, mua một thì lời mười.
Nghe đến đó tôi bật cười: "Chính sách quốc gia? Tin tức nội bộ? Đây không phải là lừa đảo thì là cái gì!"