Chương 662: Vụ án tiếp viên hàng không
Vương Đại Lý như gã khờ, lập tức cắn câu, vội vàng hỏi: "Tỷ tỷ, có thể cho tôi góp vốn không?"
Cô gái tỏ ra bị làm khó, nói giám đốc cô ta quen chỉ nhận những đơn hàng trị giá 1 triệu trở lên, ít hơn không bán. Giờ trong tay cô ta có 500 ngàn vốn lưu động, đang định đầu tư tiếp, chuẩn bị vay ngân hàng 500 ngàn còn lại. Vương Đại Lý lập tức nói: "Tôi có thể chi 500 ngàn."
Vì vậy cô gái để lại số liên lạc, mấy hôm sau Vương Đại Lý mang hết số tiền định mở chi nhanh đến tìm nữ đầu tư kia.
Đương nhiên là hắn cũng từng nghĩ, chuyện bánh trên trời rơi xuống phải chăng là giả, nhưng khi nhìn thấy công ty kia hoành tráng, tâm lý nghi ngờ liền bị gạt bỏ. Giám đốc nói với hắn rất nhiều lời mây mù, vừa phân tích thị trường vừa giảng giải rủi ro, hắn nghe mà đơ người.
Cô gái kia thì ngồi một bên cổ vũ, ám chỉ rằng nếu đầu tư thành công, hắn sẽ trở thành ông chủ lớn. Dưới đủ loại vừa đấm vừa xoa, Đại Lý liền dứt khoát móc hầu bao bỏ ra số tiền mồ hôi nước mắt của mình. Nhưng chỉ ngày hôm sau, giám đốc cùng vô gái kia đều không liên lạc lại, wechat đen sì, điện thoại không gọi được, hắn chạy tới công ty kia thì thấy đã chẳng còn ai.
"Ta lúc đó cảm giác như trời long đất lở, suýt nữa thì nhảy lầu. Sao ta lại ngu như vậy, ngu như vậy, ngu như vậy???" Vừa nói hắn vừa vò đầu bứt tai.
Tôi thật muốn mắng một trận khốn kiếp, nhưng thấy hắn khổ sở như vậy lại thôi, hắn nói tiếp: "Có điều ta không nghĩ ra, sao bọn lừa đảo lại tìm đúng mình."
Tôi dở khóc dở cười: "Nếu ta là lừa đảo, ta cũng tìm ngươi."
"Tại sao?" Vương Đại Lý hỏi.
"Ngươi nhìn lại mình xem, đồng hồ, giày da, thắt lưng, nhìn qua đã thấy có tiền, lại đi kèm gương mặt ngây thơ, hiển nhiên là ra đời chưa lâu. Ngươi đi trên đường có khác nào giơ cái bảng hiệu 'Mau tới lừa tôi'?"
Vương Đại Lý cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, lúng túng nói: "Đây không phải là ta cố ý khoe của, thường ngày gặp gỡ khách hàng, dù gì cũng phải có thể diện một chút. Ta cũng canh ngày sales off mới dám mua."
"Ta biết. Nhưng gặp chuyện lớn như vậy, ngươi cũng không bàn bạc với Lạc Ưu Ưu, lại còn nổi giận với con bé. Đây là ngươi sai chứ?" Tôi trách móc.
"Mấy ngày đó tâm trạng ta kém đến cực điểm, cô ấy lại chất vấn ta có phải hẹn hò với cô gái khác, ta mới nổi giận...Sau chuyện này ta rất hối hận, nhưng nghĩ lại mình cũng gần như phá sản rồi, chút tình cảm này cũng không giữ được, hay là chia tay. Nhưng trong lòng ta rất khổ tâm, haiz!" Vương Đại Lý đáp.
Nghe tới đó, tôi chỉ muốn đập cho hắn một trận: "Ngươi nghĩ Lạc Ưu Ưu yêu người vì tiền? Đã nói rồi, ngươi chỉ là một hộ cá thể tự thân, cũng có phải đại gia gì cho kham?"
"Nhưng mà sau này, ngay cả tiền mời nàng đi ăn, đi dạo ta đều không có." Đại Lý ấp úng nói.
"Nghiêm trọng như thế?" Tôi thất kinh.
Vương Đại Lý vừa khổ sở vừa nói: "Không chỉ có toàn bộ tiền gửi ngân hàng, giờ ta còn nợ tiền ngân hàng nữa, làm không tốt thì tiền lương tháng sau cũng không đủ trả nhân viên. Haiz, cuối cùng quần xì múc canh, ta vốn cho rằng mình có thể thoát kiếp điểu ti, xem ra nhất định số phận ta là một loser chính hiệu rồi."
Tôi trầm mặc một hồi, chuyện này nếu xảy ra trên người ai đó tôi chẳng buồn quản, nhưng lại xảy ra trên người Đại Lý, bên cạnh đó tôi cũng có phần trong cửa hàng, liền nói: "Đừng khổ sở nữa, để đại ca đi tìm tiền về cho ngươi."
"Nhưng đám lừa gạt đó chắc chắn đã bỏ trốn rồi." Vương Đại Lý não nề.
"Không thử làm sao biết." Tôi trấn an: "Đừng buông bỏ hi vọng dù bất kỳ hoàn cảnh nào."
Đại Lý cảm động nắm tay tôi: "Hảo huynh đệ!"
Tôi nói: "Giờ ngươi đừng chìm đắm nữa, đến trường tìm Lạc Ưu Ưu giải thích rõ, thái độ thành khẩn một chút."
Hắn ủ rũ cúi đầu: "Liệu nàng có coi thường ta không?"
"Có! Nhưng ta tin con bé cũng sẽ tha thứ cho ngươi."
Tôi bảo Đại Lý nhớ lại tướng mạo bọn lừa đảo một chút, rồi bắt xe đi đến công ty kia. Trên đường, radio trong xe đang phát một bản tin: "Ngày hôm qua cảnh sát tìm thấy thi thể nghi phạm Hiền mỗ ở bờ sông Hộ Thành, vụ án tuyên bố kết thúc."
Tôi giật mình, hỏi tài xế: "Bác tài, đây là vụ án gì vậy?"
Tài xế cười: "Cậu không biết à, là vụ án nữ tiếp viên hàng không bị giết. Lúc xảy ra làm chấn động lắm, một cô gái trẻ trung như vậy, bắt một chiếc xe, trên đường bị tài xế quấy rối, sau đó mất tích. Rồi người ta phát hiện thi thể, mặt bị dao rạch nát, thật là thảm! Cậu nghĩ cha mẹ cô ấy đau lòng đến dường nào, hung thủ này thật không bằng cầm thú, cho nên nói loại taxi công nghệ này..." Tiếp đó là một tràng thao thao bất tuyệt nói xấu loại hình taxi công nghệ của tài xế, tôi chỉ có thể cười trừ.
Vốn lúc đó nghĩ đây chỉ là một vụ án bình thường, ai ngờ nó lại dính líu đến tôi.
Tới tòa nhà kia, lên tầng 15, quả nhiên đã dọn đi hết, thực ra văn phòng cho thuê này cũng chỉ vài chục ngàn một tháng, tùy tiện tìm vài người vào giả làm nhân viên, là mánh khóe thường dùng của bọn lừa đảo.
Hơn nữa bọn lừa đảo luôn là diễn viên trời sinh, mặc đồng phục ngành nghề nào sẽ trở thành người làm ngành nghề đó, còn giống hơn người thật, lúc nào cũng cho ta một cảm giác tin tưởng.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, bị lừa là vấn đề tự bản thân, ngươi có chút lý trí thôi cũng sẽ không tin chuyện cái bánh trên trời rơi xuống như vậy, suy cho cùng là thấy lợi tối mắt.
Tôi nhắm mắt, mở ra, dùng động u chi đồng tìm dấu vết, đi một vòng thì thất vọng, ngoài tóc và bụi thì chẳng có gì cả. Nhặt một sợi tóc lên, tôi thấy chất tóc hơi kém, sợi tóc mỏng, cảm giác là của phụ nữ.
Đây là tóc rụng tự nhiên, không xét nghiệm ADN được, dù có nghiệm được thì trong nước cũng không có ADN đối chiếu, trừ khi người này có tiền án ở những năm 90.
Tôi vào phòng vệ sinh, nhìn cái bồn cầu trầm mặc một hồi, tâm lý đắn đo, liệu có nên bỏ qua bước này?
Suy nghĩ hồi lâu, thôi thì chọn cảnh đơn giản nhất. Tôi dùng miệng đeo găng vào tay trái, sau khi một tay bị què mới nhận ra, có rất nhiều việc mà một tay không thể làm được. Tôi vặn phần ống nước dưới bồn rửa mặt, muốn xem có gì lưu lại không...không phát hiện gì.
Tiếp tục mở nắp cống thoát nước, một mùi hôi xộc lên, thật hối hận khi không ngậm ích uế đan. Quả nhiên bọn lừa đảo cũng không chú trọng vệ sinh, trong cống ngầm tích đầy tóc, đã biến chất, hơn nữa còn cuộn thành đống, tỏa ra mùi hôi thối.
Tôi móc đống tóc ra xem xét, khá giống với sợi tóc lúc nãy, lượng tóc rụng này hơi khác thường, hẳn là người mắc chứng rụng tóc.
Nhưng Đại Lý tả cho tôi, tay giám đốc kia tóc rất dày, có thể đây là tóc một nhân viên. Bất kể thế nào cũng tính là đầu mối, tôi bỏ đống tóc vào túi vật chứng.
Sau đó đi tìm bảo vệ, trình giấy chứng nhận, nói đang điều tra một băng nhóm lừa đảo. Bảo vệ cũng không có ấn tượng gì, mà camera nửa tháng được xóa bộ nhớ một lần, đã sớm không còn tư liệu.
Nhưng bảo vệ vẫn cung cấp cho tôi một tờ hợp đồng mà tên lừa đảo ký, trên đó có dấu vân tay và chữ ký của hắn.
Được rồi, đây miễn cưỡng coi là manh mối thứ hai. Có thể giúp Đại Lý đòi được tiền về hay không, tôi cảm giác đã có chút hy vọng mong manh...