Âm Phủ Thần Thám

Chương 671: Giết người diệt khẩu

Chương 671: Giết người diệt khẩu


Ra khỏi Korea Beauty, Tiểu Đào bực tức đá bụp vào thùng rác, mắng: "Bảo Lão Yêu dùng thủ đoạn hacker bôi nhọ cái bệnh viện chết tiệt này!"
Tôi cười khổ: "Em đừng mất bình tĩnh có được không. Cửa này không thông thì tìm cửa khác, suy nghĩ đi."
"Phải rồi, không biết Lão Yêu có tìm được gì trong ổ cứng không." Tôi gọi điện hỏi, Lão Yêu có vẻ đang bận rộn, chậm rãi trả lời: "Muội tử này thật có năng khiếu trò chuyện, mấy Gb lịch sử nói chuyện, ta nhìn mà mệt chết đi được."
"Đừng nói nhảm, có manh mối không?" Tôi nghiêm túc.
"Có vẻ cô ấy nói chuyện với bạn về việc phẫu thuật thẩm mỹ. Cô ta nói rằng được một người giới thiệu, có ưu đãi, bạn cô ta khuyên không nên tin vào mấy người môi giới...trước mắt chỉ có manh mốii này thôi." Lão Yêu đáp.
Cúp máy, hai mắt tôi sáng lên: "Không sai đi đâu được, là môi giới chỉnh hình."
Tiểu Đào khổ não day huyệt thái dương, nhing dòng người tấp nập trên đường: "Nhưng đám môi giới này cũng ẩn mình rất kỹ, làm sao mà tìm ra đây."
Băng Tâm hỏi: "Hay là bỏ tiền ra làm việc?"
Tiểu Đào nói: "Xài tiền thế nào? Dán cáo thị nói thu thập người môi giới?"
Băng Tâm cười: "Chúng ta có thể giả làm đài truyền hình làm phim tài liệu mà, tìm những người môi giới tới phỏng vấn, trả một khoản phí phỏng vấn, bên cạnh đó hứa sẽ bảo mật thân phận. Hai người thấy sao?"
Tiểu Đào búng ngón tay: "Chủ ý này được lắm, ok!"
Tôi nói: "Anh nghĩ không cần đóng giả, cứ liên lạc đài truyền hình thật tới quay, chúng ta đạt được mục đích mà lại tiết kiệm tiền."
Tiểu Đào tán dương: "Ý nghĩ tốt!"
Nang liền gọi điện thoại, nói vài ba câu thì đối phương đáp ứng. Thần tốc như vậy khiến chúng tôi đều giật mình, Băng Tâm hỏi: "Đài truyền hình là do cha tỷ mở à, sao cứ được được được, rồi không thành vấn đề thế?"
Tiểu Đào cười: "Là một biên tập viên ngày trước theo đuổi tôi, giờ đã là phó tổng biên tập, lợi dụng hắn một chút."
Băng Tâm bĩu môi: "Thật ác độc."
Đối với lần này tôi chẳng có lời nào để nói, Tiểu Đào vì phá án mà không từ thủ đoạn.
Chúng tôi quay về cục, một chiếc xe của đài truyền hình đã đậu sẵn trước sân, phó tổng biên tập hơi mập, đeo kính đổi màu, nhìn thấy Tiểu Đào thì như uống thuốc lắc, bất kể Tiểu Đào nói gì cũng đều "được được được." "Không thành vấn đề."
Nói xong về đề tài phỏng vấn, anh ta tiện hỏi một câu: "Vị này là..."
Tiểu Đào quàng tay tôi: "Quên giới thiệu, đây là bạn trai tôi."
Trong nháy mắt, tôi phảng phất nghe được âm thanh thở dài tan nát coi lòng, cố nén không bật cười. Phó tổng biên tập lúng túng nói: "Ồ, vị tiểu ca này quả là nhất biểu nhân tài."
Việc anh ta đã đồng ý chẳng còn cách nào hơn là tiến hành, thực ra từ góc độ bên anh ta cũng chẳng thiệt thòi, gần đây họ cũng vừa hay đang muốn làm phim tài liệu. Cái đề tài về môi giới phẫu thuật thẩm mỹ vừa ít tốn kém lại vừa mới mẻ độc đáo. Có điều tôi vẫn cảm thấy mình đang lợi dụng người khác.
Việc quay phim tài liệu là việc tiến hành rất nhanh, Tiểu Đào mượn một căn phòng trong thị cục, những người môi giới thẩm mỹ toàn bộ được mời tới, qua một người tìm được hai, qua hai tìm ra bốn, giống như lăn cầu tuyết, số người không ngừng tăng lên.
Tôi với Tiểu Đào đóng vai bưng trà rót nước, vừa có thể giám sát công việc. Trong lúc phỏng vấn, tôi cũng biết được mấy điểm đen trong nghề môi giới thẩm mỹ. Có vài người trong đó chính là những con nghiện thẩm mỹ, khi giới thiệu được người mới, sẽ được nhận một lần thẩm mỹ miễn phí. Những người đó toàn thân đều chịu hậu quả về sau, nhưng vẫn miệt mài làm phẫu thuật, đơn giản là muốn trẻ mãi không già.
Trong lúc phỏng vấn, phóng viên cho họ nhìn ảnh ba nạn nhân, thuận tiện nhắc vài vấn đề không liên quan. Mấy ngày liên tiếp, phí phỏng vấn đã tốn gần 20 ngàn, nhưng vẫn không tìm ra người phù hợp đặc điểm, khiến chúng tôi bắt đầu nản chí.
Bên kia Nhâm cảnh quan tìm được một đoạn video khá mờ, có thể nhìn thấy thân xe, nhưng không rõ biển số. Phá án, khổ sở nhất là lúc này, liên tục nhiều người chết, manh mối thì vẫn như cũ không rõ ràng, tiền đồ ảm đạm.
Lúc này phỏng vấn đã sắp kết thúc mà mục tiêu vẫn chưa thấy tới. Tôi đột nhiên hiểu ra, tên này là người cung cấp tin tứ cho hung thủ, hẳn biết mình đã làm gì, cho nên nghe nói phỏng vấn nhất định sẽ không đến.
Tôi bảo Tiểu Đào hỏi nhân viên đài truyền hình danh sách những người liên lạc mà không tới. Tổng cộng có mười mấy người, tôi quyết định sẽ đi thăm lần lượt một lần, dù sao đây là đầu mối đáng tin cậy duy nhất cho tới giờ.
Để tìm được những người này mất rất nhiều công sức, họ ẩn mình còn sâu hơn xã hội đen, mất cả ngày mới tìm được sáu người. Chạng vạng tối hôm đó, tôi và Tiểu Đào tìm được một cái tên là Đinh Hương từ hồ sơ công an, đi tới khu nhà cũ kỹ, Tiểu Đào ai oán nói: "Em vẫn có cảm giác là đi làm không công."
Tôi đáp: "Đừng nhụt chí, lần này giống như ăn bánh nướng, ăn no 7 cái không có nghĩa là vô ích."
Tiểu Đào cười: "Anh có thể ăn một lúc 7 cái?"
Chúng tôi hỏi thăm về Đinh Hương trong một cửa hàng tạp hóa, đột nhiên nghe tiếng va chạm mạnh, ngay sau đó là tiếng còi báo động xe hơi hú ầm ĩ. Trong tiểu khu có người hét lên: "Chết rồi, có người nhảy lầu!"
Hai chúng tôi lập tức chạy ra, chỉ thấy trên chiếc xe đỗ dưới thềm có một xác phụ nữ, nóc xe đã bị va đập biến dạng. Tôi nhìn ản trên hồ sơ rồi nhìn người chết một chút, khó tin mà nói: "Quá trùng hợp đi, người chết lại là Đinh Hương!"
Ngẩng đầu lên, thấy một cánh cửa sổ mở ra, tôi nhất thời có một dự cảm chẳng lành, nói: "Khả năng là giết người diệt khẩu. Nhanh, lên trên!"
"Em gọi tiếp viên ngay đây!"
Trong lúc lao vào hành lang, Tiểu Đào gọi điện cho đồn công an gần đó, bảo họ phái toàn bộ người mình có tới, bao vây khu nhà lại.
Chúng tôi lên căn phòng mà Đinh Hương ngã chết, Tiểu Đào rút súng, đạp tung cửa. Trên bàn có gạt tàn thuốc, tàn thuốc bên trong vẫn cháy, dưới đất có dấu chân, kích cỡ tương đương dấu chân hung thủ ở hiện trường.
Quả nhiên là giết người diệt khẩu, rất có khả năng hung thủ đang ở tòa nhà, thậm thí ngay trong căn phòng này. Chúng tôi lục soát căn phòng, tủ quần áo cũng mở ra xem, không có thu hoạch gì. Khi ra ban công, tôi vô tình nhìn xuống dưới thì thấy một người mặc áo thun đang nhanh chóng leo xuống dưới, cứ như một con vượn.
Trong khoảnh khắc tôi nhìn xuống, gã đàn ông cũng nhìn tôi một cái, đối mắt trong ngắn ngủi, tôi bắt được rất nhiều thông tin từ đôi mắt ấy. Trực giác nói cho tôi biết, hắn là hung thủ!
"Hắn đang ở kia!" Tôi hô to.
Tiểu Đào vọt ra ban công, giơ súng bắn chỉ thiên, một là để uy hiếp, hai là báo vị trí cho dân cảnh.
Nhưng gã đàn ông không chút hoang mang, nhanh chóng leo xuống tầng cuối, xa xa một đội dân cảnh đang xông tới, Tiểu Đào hét lên: "Bắt lấy hắn!"
Gã kia tốc độ rất nhanh bỏ rơi tốp dân cảnh, lấy đà nhảy vọt qua tường rào bên cạnh, biến mất khỏi tầm mắt chúng tôi. Tiểu Đào tức giận vỗ vào lan can: "Khốn kiếp, nếu có lão Vương ở đây thì đã khác!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất