Chương 672: Phẫu thuật gương mặt
Tôi an ủi Tiểu Đào: "Thôi, dù gì thì chúng ta đã bước một bước đi chính xác."
Bên cạnh chậu hoa ngoài ban công có một cái điện thoại, tôi cầm lên xem thì thấy một cuộc trò chuyện wechat của hai người. Một người là Đinh Hương, người còn lại chú thích là Từ Giang.
Đinh Hương nói ở wechat: "Tôi nghe bạn bè nói, đài truyền hình đang phỏng vấn số lượng lớn môi giới thẩn mỹ, đây nhất định là cảnh sát gài bẫy."
Từ Giang nói: "Cô đi phỏng vấn?"
Đinh Hương đáp: "Không có, anh làm ra chuyện ấy, tôi làm sao dám đi. Nhưng tôi cảnh cáo anh, nếu cảnh sát mà tìm tới, tôi sẽ rũ sạch trách nhiệm."
Từ Giang nói: "Đồ đàn bà thúi, cô uy hiếp tôi đấy à, nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền?"
Đinh Hương đáp: "Vẫn là con số cũ."
Từ Giang nói: "Tôi trả trực tiếp cho cô."
Đinh Hương vội can: "Không không, anh đừng tới, tôi sợ anh lắm, chuyển tài khoản cho tôi."
Từ Giang đáp: "Được, để tôi đi ngân hàng."
Xem xong cuộc trò chuyện, tôi cười lạnh: "Xem ra Từ Giang không đi ngân hàng mà trực tiếp tới đây giết người diệt khẩu. Từ khía cạnh nào đó mà nói, là chúng ta đã gián tiếp hại chết cô ấy."
Tiểu Đào lắc đầu: "Lỗi do tự mình gánh, cô ta dám tống tiền một tội phạm giết người."
Tôi thầm nghĩ, liệu giữa Đinh Hương và Từ Giang có mối quan hệ đặc biệt nào không đây?
Đi một vòng trong phòng, phát hiện dưới tủ TV có một cái bình thủy tinh rơi vỡ, một cái ghế bị đá đến sát tường. Xem ra trước khi chúng tôi tới đây, hai người đã xảy ra cãi vã, sau đó Từ Giang quyết định giết người diệt khẩu, đúng lúc chúng tôi tới.
Quan sát đồ gia dụng trong phòng, Đinh Hương là sống một mình, tôi phát hiện trên giá có quyển sách, cầm xuống nhìn thì bên trong sách rơi ra 5 bức ảnh, trong đó có ản ba nạn nhân.
Những ảnh này đều là ảnh chụp sinh hoạt hàng ngày, một trong số đó tôi đã xem được trên weibo, chắc là được in ra bởi trên bàn có một cái máy in cũ.
Tiểu Đào nhặt mấy bức ảnh lên nói: "Như vậy thì còn hai nạn nhân nữa?"
Tôi xem lần lượt 5 bức ảnh: "Trong này liệu có quy luật gì không?"
"Anh có cảm thấy cả 5 người khuôn mặt đều hao hao nhau không?" Tiểu Đào bỗng nói.
"Chỉnh hình mặt mà, đương nhiên đều cứng ngắc như nhau rồi."
"Vậy cũng chưa chắc, chỉnh hình mặt cũng có nhiều kiểu khác nhau. Chủ yếu là xem đang thịnh hành kiểu khuôn mặt nào, một gương mặt minh tinh sẽ dễ trở thành trào lưu hơn." Tiểu Đào đáp.
"Em nói gì?" Tôi chợt hét một tiếng.
Thấy phản ứng của tôi quá mạnh, Tiểu Đào đầy khó hiểu: "Anh nghĩ tới cái gì?"
Tiểu Đào chỉ vô tình nói một câu mà lại giống như tiếng sét thức tỉnh tôi, vội lật thật nhanh 5 bức ảnh trên tay, sau đó nhắm mắt, ghép 5 khuôn mặt lại với nhau, suy nghĩ của tôi thoáng cái thông suốt.
Thì ra đây là điểm giống nhau mà không một ai để ý đến!
Tôi lập tức nói: "Đi Korea Beauty!"
"Lại tới đó?"
Tiểu Đào gọi điện cho Nhâm cảnh quan, bảo anh ta thử điều tra cái tên Từ Giang. Xuống dưới lầu, thi thể Đinh Hương đang được dân cảnh trông coi, chờ cảnh sát hình sự đến tiếp nhận, tôi và Tiểu Đào chạy tới Korea Beauty. Trên đường đi nàng cứ gặng hỏi tôi rốt cuộc nghĩ ra điều gì, nhưng suy đoán này của tôi có chút hoang đường nên chưa muốn tiết lộ.
Tìm tới bác sĩ Kim đã từng làm giải phẫu cho nữ tiếp viên và ả lừa đảo, anh ta nở nụ cười chân thành: "Hai vị, tam cố mao lư à, lại có chuyện gì vậy?"
Tôi nói: "Đưa tôi xem những khuôn mẫu chỉnh hình mặt mà anh có."
Bác sĩ Kim lúng túng nói: "Đây là bí mật kinh doanh, không thể tùy tiện xem, trừ khi cô cậu là khách hàng ở đây."
Tiểu Đào nói: "Việc đăng weibo chúng tôi còn chưa hỏi tới anh đâu, tốt nhất là nên hợp tác."
"Thôi được, nhưng cô cậu không được để lộ ra ngoài đâu đấy." Bác sĩ Kim cầm ra một cuốn sổ lớn, bên trong là đầy những khuôn mặt minh tinh, không ít là những minh tinh đang ăn khách. Bác sĩ Kim nói: "Đôi khi khách hàng không biết chỉnh sửa thành hình dạng gì, chúng tôi cho khách xem những mẫu này, cô ấy có thể sẽ muốn chỉnh thành miệng Phạm Băng Băng, hay mũi Lý Băng Băng chẳng hạn."
Tôi cầm ảnh lên hỏi: "Có ai muốn chỉnh thành cả khuôn mặt không?"
"Có, nhưng không nhiều." Bác sĩ Kim đáp.
Tôi cảnh cáo trước khi hỏi: "Nếu lần này anh tiếp tục để lộ tin tức, tôi sẽ cho nơi này đóng cửa thật luôn..."
Bác sĩ Kim sợ hãi gật đầu: "Được được, cứ việc hỏi."
Tôi hỏi anh ta, nữ lừa đảo và nữ tiếp viên hàng không có phải là cùng chỉnh thành một gương mặt, bác sĩ Kim nói: "Đúng, là cái này." Ngón tay anh ta chỉ vào một gương mặt đáng yêu xinh đẹp, tôi không biết đó có phải minh tinh không, hỏi: "Đây là ai?"
"Diễn viên múa ba lê Diêu Thanh Tuyết!" Bác sĩ Kim đáp.
Tiểu Đào như đoán ra gì đó, hỏi: "Hai người cùng chỉnh thành một gương mặt, sao không giống nhau?"
Bác sĩ Kim nói: "Nét đẹp là một thứ rất vi diệu, chỉ cần cánh mũi hơi dày một chút, khóe miêng hơi xếch một chút, cảm giác cũng sẽ khác hẳn nhau, cộng với cơ địa mỗi người cũng sẽ gầy béo khác nhau nữa."
Nữ tiếp viên hàng không, nữ lừa đảo và trạch nữ, cả ba khuôn mặt không giống nhau lắm, nhưng nếu cùng so với diễn viên múa ba lê này sẽ phát hiện, trên khuôn mặt ba người có một bộ phận giống cô ấy.
Lẽ nào hung thủ là một fan cuồng của Diêu Thanh Tuyết, không thể chịu được khi người khác có khuôn mặt giống cô ta?
Chúng tôi cảm ơn bác sĩ Kim, sau khi ra khỏi cửa, Tiểu Đào hưng phấn nằm chặt tay: "Rốt cuộc em đã hiểu, thì ra ba người cùng tham khảo một gương mặt, người bị hại tiếp theo chắc cũng như vậy."
Tôi mở điện thoại ra, search tên Diêu Thanh Tuyết trên baidu, có một tin hàng đầu hiện ra, ngày mai cô ấy sẽ tới Nam Giang biểu diễn.
Mở profile về diễn viên Diêu Thanh Tuyết, tôi ngoài ý muốn phát hiện, cô ấy lại là người Nam Giang!
Khoảng cách tới sự thật vẫn còn một lố màn, tôi hỏi Tiểu Đào: "Nếu em đi trên phố, trông thấy một người phẫu thuật thẩm mỹ nhìn giống mình, em sẽ nghĩ gì?"
Tiểu Đào hỏi ngược lại: "Anh đang tính toán tâm tư hung thủ, lời này phải để em hỏi anh mới đúng, anh có yêu em không?"
Tôi đỏ mặt: "Yêu!"
"Vậy nếu anh trông thấy cô gái khác phẫu thuật gương mặt giống em, đi rêu rao khắp nơi, anh sẽ thế nào?" Tiểu Đào hỏi tiếp.
Tôi suy nghĩ nghiêm túc, nói ra cảm nghĩ thật sự của mình: "Anh sẽ cảm thấy mấy cô gái đó thật buồn cười, học đòi một cách vụng về, mặt khác nếu có ai phẫu thuật theo gương mặt của em, anh sẽ cảm thấy tự hào."
"Thì ra là anh nghĩ như vậy à." Tiểu Đào cười vui vẻ.
Tôi trầm ngâm: "So tâm tư, nếu Từ Giang yêu say đắm Diêu Thanh Tuyết, chắc chắn sẽ không vì người khác làm phẫu thuật giống cô ấy mà tức giận, còn phát triển đến mức độ giết người thì quá hoang đường."
"Không phải là yêu, vậy lẽ nào là hận?" Tiểu Đào suy đoán.
Tôi từ chối đưa ra ý kiến: "Chúng ta đi về triệu tập mọi người, thảo luận rộng rãi một chút."
Quay về thị cục, tôi công bố cái manh mối này ra, ai cũng cảm thấy giật mình, động cơ của hung thủ có thể nói là chưa từng có. Nhâm cảnh quan đã điều tra được cái tên Từ Giang, người này trước đây làm võ sư trong một võ quán, sau đó bị chấn thương chuyển nghề, làm buôn bán hộ cá thể nhỏ, có một chiếc SUV màu đen để giao hàng.
Đồng thời với việc điều tra, Nhâm cảnh quan đã phái người tới nhà anh ta, nhưng không ngoài dự đoán, Từ Giang đã mất tích.
Ngoài ra theo bạn bè anh ta phản ánh, Đinh Hương bị giết đã từng qua lại với Từ Giang một thời gian, sau đó Từ Giang chê Đinh Hương hám tiền đã chia tay, nhưng vẫn giữ quan hệ bạn bè.
Nói tới đây, Nhâm cảnh quan đưa ra một cái hộp ướp lạnh: "Đây là chúng tôi tìm được trong tủ lạnh nhà Từ Giang."
Anh ta đổ thứ trong hộp ra, là ba đóa hoa cúc, giống với ở hiện trường. Tiểu Đào la lên: "Như vậy hắn còn muốn giết ba người nữa! Người cuối cùng là ai đây?"
Tôi nói: "Lúc tới chúng ta đã phân tích, nếu như không phải hắn yêu Diêu Thanh Tuyết điên cuồng, thì sẽ là hận. Anh đoán Diêu Thanh Tuyết là con mồi cuối cùng! Chúng ta tới nhà múa kịch ba lê thành phố hỏi chút đi."
"Được!" Chân tướng đã khá rõ ràng, tất cả mọi người đều hưng phấn.