Chương 673: Múa ba lê
Tôi phân chia cảnh lực thành 3 tổ, hai tổ đi tìm hai nạn nhân trên ảnh để bảo vệ. Còn tôi, Tiểu Đào, Băng Tâm cùng Nhâm cảnh quan đến nhà múa kịch ba lê thành phố.
Vào bên trong, một tốp các diên viên đang tập bản Swan Lake trên sân khấu, dáng múa thật nhẹ nhàng uyển chuyển, cho dù là một người ít xem nghệ thuật như tôi khi gặp cũng cảm thấy rất đẹp.
Băng Tâm nói: "Múa ba lê vất vả lắm, một phút trên sân khấu phải đánh đổi bằng 10 năm tập luyện, muội từng gặp một diễn viên ba lê, do tập quá nhiều mà móng chân hỏng hết."
Tiểu Đào nói: "Đúng vậy, đây là một môn nghệ thuật kết hợp sức khỏe và nét đẹp, đừng thấy những cô gái này gầy yếu mà coi thường, thực ra sức khỏe của họ còn hơn nhiều nam thanh niên bình thường."
Một giáo viên đang giám sát buổi tập, thấy chúng tôi đi vào thì chào hỏi: "Mấy người tìm ai?"
Tôi nói: "Cô có quen ai tên là Từ Giang không?"
Giáo viên suy nghĩ một chút, trả lời: "Hình như đã từng nghe qua."
"Vậy cô biết Diêu Thanh Tuyết chứ?" Tôi hỏi tiếp.
"Sao vậy, cô ấy phạm tội?"
Phản ứng này khiến tôi hứng thú, cười nói: "Xem ra ấn tượng của cô về Diêu Thanh Tuyết không mấy tốt đẹp, chưa gì đã hỏi câu như vậy. Còn chưa biết quý tính đại danh?"
"Họ Tống!" Giảng viên đáp.
"Tống lão sư, chúng tôi đang điều tra một vụ án mạng, Diêu Thanh Tuyết và Từ Giang trước đây có quan hệ thế nào?"
Tống lão sư sắc mặt khó coi, lắc đầu một cái: "Tôi không muốn nói."
Nhìn nét mặt cô ấy như có nỗi khổ tâm, tôi liền bảo: "Cô yên tâm, từng câu từng chữ cô nói, chúng tôi đảm bảo không tiết lộ ra ngoài. Đây có ý nghĩa trợ giúp rất lớn đối với việc phá án của chúng tôi, mong cô cung cấp một chút manh mối."
Trầm ngâm chốc lát, cô giáo Tống mới miễn cưỡng gật đầu: "Thôi được rồi!"
Cô ấy vỗ tay bảo các diễn viên nghỉ ngơi một lát, họ liền vui vẻ mà lập tức giải tán, xuống khán đài lấy điện thoại ra chơi game. Tôi thầm nghĩ, thì ra cũng chỉ như các cô gái bình thường khác, chỉ là lựa chọn nghề nghiệp không giống nhau.
Cô giáo Tống dẫn chúng tôi tới một phòng nghỉ, đóng cửa rồi pha trà, chúng tôi luôn miệng nói không cần khách sáo.
Cô ấy ngồi xuống, đẩy gọng kính một cái, nói: "Đồng chí cảnh sát, không phải là tôi không muốn hợp tác với mấy người, nhưng tôi đã từng suýt nữa bị Diêu Thanh Tuyết kiện, nên chuyện liên quan tới cô ấy tôi không muốn nói."
"Tại sao?" Tôi ngạc nhiên.
"Không phải tôi cố ý vu vạ, mà cô ấy là kẻ hợm hĩnh!"
Giảng viên Tống kể vệ quá khứ, cô ta và Diêu Thanh Tuyết là sư tỷ muội, trong đó không thể không nhắc tới một người khác, đó là Tôn Hiểu Nhan, cũng là đồng môn của hai người.
Mặc dù múa ba lê là một môn nghệ thuật thanh cao, nhưng người ngoài không biết, bên trong nó cũng có bao nhiêu minh tranh ám đấu, bao nhiêu mồ hôi nước mắt, thậm chí cả máu tươi.
Trong đoàn kịch, dù là một đứa bé tầm thường nhất cũng phải huấn luyện gian khổ ngày đêm. Nhưng bỏ ra mấy chục năm khổ công, đại đa số người trong đoàn đều không tránh khỏi tên tuổi bị mai một. Cứ 10 người mới có 1 người trụ lại, 1000 người may ra mới có 1 người thành danh.
Giảng viên Tống rất may mắn nằm trong 10% số người trụ lại, còn Diêu Thanh Tuyết chính là 0,1% thành danh. Thực ra cô ta không có tư cách nằm trong 0,1% đó, mà vốn phải là Tôn Hiểu Nhan mới đúng.
Tôn Hiểu Nhan là một người cực kỳ điềm tĩnh, cực kỳ chịu khó chịu khổ. Gia cảnh cô thuộc dạng rất vất vả mới có thể thi vào trường múa ba lê, vì vậy vô cùng quý trọng cơ hội này. Giảng viên Tống thường trông thấy cô nửa đêm tập luyện một mình, có lần tập khiến ngón chân cái bị gãy, nhưng không muốn đánh mất cơ hội mà cắn răng chịu đựng, sau khi diễn xong vì đau quá mà ngất xỉu.
Một người khắc khổ như vậy, nhưng lại có một khuôn mặt nhìn là yêu, giảng viên Tống nghĩ, sớm muộn sẽ có ngày cô ấy trở thành minh tinh sáng chói.
Sau đó Tôn Hiểu Nhan quen biết một người đàn ông làm võ sư, tên Từ Giang. Từ Giang là một người rất chu đáo, mỗi ngày đều gửi tới một phần bánh tiêu sữa đậu nành, cứ 11h đêm lại lái xe đến đón cô bất kể mưa gió.
Tình cảm của hai người khiến người xung quanh ghen tị, giảng viên Tống cảm thấy một đôi này thật giống như ái tình trong truyện cổ tích.
Nhưng tất cả những thứ này lại bị một người khác ra tay phá hủy, đó là Diêu Thanh Tuyết. Diêu Thanh Tuyết xuất thân là người có tiền, cô ta vào đoàn kịch hoàn toàn là đi cửa sau, ép một cô gái thi đậu phải bị loại. Hơn nữa cô ta vô cùng hợm hĩnh, kết bè kết phái trong đoàn kịch, luôn bắt nạt những cô gái thân cô thế cô.
Mặt khác, Diêu Thanh Tuyết còn vô cùng ganh tị với sắc đẹp của Tôn Hiểu Nhan, thường gây khó dễ. Dần dần phát triển thành thù ghét, nhưng Tôn Hiểu Nhan vẫn cắn răng chịu đựng. Giảng viên Tống từng khuyên cô nói chuyện này với bạn trai, nhưng Tôn Hiểu Nhan lắc đầu, cô nói Từ Giang quá dễ kích động, sẽ làm ra chuyện khác người, dù gì chuyện này cứ nhịn rồi sẽ qua.
Nếu chỉ là những chuyện này thì chưa đủ khiến giảng viên Tống khinh bỉ cách sống của Diêu Thanh Tuyết, mà chỉ coi cô ấy là một tiểu thư bị làm hư...
Chuyện là lúc đó đoàn kịch có một buổi diễn quan trọng, Tôn Hiểu Nhan được chọn làm vai chính, người luôn nịnh nọt như Diêu Thanh Tuyết lại chỉ nhận được vai phụ. Trước đêm diễn, giảng viên Tống đi vệ sinh, nghe thấy tiếng nam nữ ở buồng kế bên. Lúc đó giảng viên Tống chỉ là một cô gái ngây thơ, lập tức đỏ mặt, nhưng cẩn thận nghe một chút, thì một giọng nói có vẻ là giảng viên hướng dẫn bọn họ, còn người kia là Diêu Thanh Tuyết.
Cả hai vừa thở hổn hển, Diêu Thanh Tuyết vừa yêu cầu giảng viên giao vai chính cho mình. Giảng viên nói danh sách đã chốt, trừ khi có việc nghiêm trọng xảy ra, nếu không thì không thể thay người.
Diêu Thanh Tuyết hỏi, cái gì gọi là việc nghiêm trọng? Giảng viên nói, ví như tự mình bị thương hay đại loại như thế.
Giảng viên Tống có vẻ như đã nghe được một âm mưu kinh khủng, cô vốn định nói cho Tôn Hiểu Nhan, nhưng tính cách Tôn Hiểu Nhan quá mềm yếu, chỉ có thể nhẫn nhịn, hơn nữa bản thân giảng viên tống cũng có vai diễn quan trọng, không thể phân tâm.
Nghĩ đi nghĩ lại, giảng viên Tống quyết định đem chuyện này nói cho Từ Giang, Từ Giang nghe xong lập tức xin nghỉ tới để bảo vệ người yêu.
Nhưng bất kể Từ Giang có nhiệt tình tới đâu đi nữa, lúc đó anh ta cũng chỉ là một võ sư, cái gọi là bảo vệ lúc ấy cũng chỉ dừng ở việc đứng dưới mà nhìn. Việc không hay vẫn xảy ra, trước ngày diễn xuất, lúc đi xuống cầu thang, Tôn Hiểu Nhan bị ngã gãy chân, Diêu Thanh Tuyết nghiễm nhiên được giao vai chính.
Buổi biểu diễn giống như kết quả của hiệu ứng cánh bướm, hoàn toàn thay đổi số phận của hai người. Diêu Thanh Tuyết đã chiếm được sự xem trọng của lãnh đạo, được cử đi học bổ túc ở trường múa quốc gia, từng bước một trở thành diễn viên múa ba lê nổi tiếng.
Tôn Hiểu Nhan thì do chấn thương bị buộc nghỉ học ba tháng, Từ Giang tức giận không kìm được, tìm tới Diêu Thanh Tuyết, chưa nói mấy câu liền động thủ, dùng đạo cụ đánh chảy máu đầu cô ta.
Thực ra đó cũng chỉ là vết thương ngoài da, sau chuyện này cảnh sát đề nghị bồi thường, nhưng người nhà Diêu Thanh Tuyết không bỏ qua, mời luật sư giỏi nhất tới, định tội cố ý gây thương tích, đưa Từ Giang vào danh sách quản chế.
Chuyện này đối với Diêu Thanh Tuyết giống như là thêm sương vào tuyết, do phải nghỉ ba tháng, tập luyện lại dần dần không được như trước, cơ hội diễn xuất cũng mất, một năm sau ôm hận mà rời khỏi đoàn kịch. Từ nhỏ cô đã học múa ba lê, ngoài việc múa ra thì chẳng có cách nào kiếm sống, cuối cùng ôm mối hận mà nhảy sông tự vẫn.
Biết tin cô chết, giảng viên Tống khóc cả đêm, sau đó Từ Giang được tự do cũng đau khổ khôn nguôi, cả hai tới viếng mộ Hiểu Nhan, mang tới một bó hoa cúc, thứ hoa mà Hiểu Nhan thích nhất khi còn sống...
Giảng viên Tống thở dài: "Mười năm sau, trông thấy Diêu Thanh Tuyết thành danh, tôi vô cùng phẫn nộ! Ả căn bản không xứng với những thứ đang có, tôi có mở một topic để tố cáo cô ta, kết quả lại bị văn phòng luật sư gửi tới một thư cảnh cáo, nói tôi tung tin vịt vu khống, suýt nữa thì bị kiện."
Tôi nói: "Tôi hiểu cảm giác của cô, nhưng Tôn Hiểu Nhan bị thương cũng chưa có chứng cứ xác thực do Thanh Tuyết hại."
"Anh cảm thấy là đơn thuần trùng hợp?" Giảng viên Tống đầy căm phẫn hỏi ngược lại: "Còn có một chuyện, sau khi Tôn Hiểu Nhan chết, Diêu Thanh Tuyết đã đi phẫu thuật mặt mình giống cô ấy như đúc, đây là ngẫu nhiên sao?"