Chương 674: Cái giá của việc nổi tiếng
Nghe thấy câu ấy, tôi giật mình, bừng tỉnh đại ngộ, thì ra đây là điểm mấu chốt của vụ án!
Tôi hỏi giảng viên Tống, rốt cuộc chuyện như thế nào, cô ta lấy khăn tay lau khóe mắt nói: "Sau đó tôi xem tin tức thấy Diêu Thanh Tuyết đi biểu diễn ở Úc, nhưng thứ làm tôi khiếp sợ là ảnh diễn viên lại là Tôn Hiểu Nhan, trong khoảnh khắc còn tưởng là cô ấy sống lại.
Nhưng nhìn kỹ một chút thì nhận ra không phải. Diêu Thanh Tuyết đã bỏ ra số tiền lớn để chỉnh sửa mặt mình giống Tôn Hiểu Nhan. Trước giờ hai thứ cô ta ganh tị nhất, một là nhan sắc Tôn Hiểu Nhan, hai là vị trí của Hiểu Nhan trong đoàn kịch, giờ thì cô ta đã có toàn bộ. Cái này còn không coi là bằng chứng sao?"
Cái này dĩ nhiên không thể gọi là bằng chứng, nhưng đối với công việc phá án của tôi thì nó là manh mối vô cùng quan trọng. Gật đầu với Tiểu Đào một cái, tôi đứng dậy: "Cám ơn những đầu mối mà cô đã cung cấp, nó rất có lợi đối với chúng tôi."
Giảng viên Tống nói: "Các đồng chí cảnh sát, tôi đã nói nhiều như vậy rồi, xin các vị tiết lộ cho tôi rốt cuộc có chuyện gì...Diêu Thanh Tuyết ngày mai phải tới Nam Giang biểu diễn, có phải là Từ Giang muốn giết cố ấy không?"
Tôi cảm thấy giấu diếm cũng chẳng có ý nghĩa, liền gật đầu: "Gần đúng như vậy, chúng tôi đang truy bắt Từ Giang."
Đột nhiên cô ta cắn môi: "Tôi chân thành chúc anh ấy thành công!"
Rời khỏi đoàn kịch, Băng Tâm nói: "Vị giảng viên này, huynh có cảm thấy cô ấy ngầm trợ giúp Từ Giang không?"
Tôi lắc đầu: "Cô ta là người cái gì cũng hiện rõ ra mặt, hơn nữa công việc ở đoàn kịch một ngày cả 14 tiếng, cơ bản là ngăn cách với thế giới bên ngoài, không thể là đồng lõa."
Hoàng Tiểu Đào khen: "Được à nha, Tôn đại tiểu thư giờ cũng học được cái cách nghi ngờ tất cả, không tệ không tệ!"
Băng Tâm cười ngượng một tiếng.
Đến đây vụ án đã sáng tỏ, Từ Giang vì yêu Tôn Hiểu Nhan sâu đậm, không tha thứ cho cô gái nào dám dùng gương mặt của nàng đi dạo phố, càng không thể chịu được người đã cướp đi tất cả của người mình yêu - Diêu Thanh Tuyết.
Ba nạn nhân trước chỉ là anh ta khởi động, người mà anh ta muốn giết chân chính là Diêu Thanh Tuyết. Băng Tâm nói: "Ngày mai biểu diễn, chắc giờ Diêu Thanh Tuyết đang phải ở Nam Giang rồi."
Tiểu Đào cầm điện thoại lên: "Em gọi cho công ty quản lý của cô ấy, dặn bảo vệ cô ta."
Tôi ngăn lại: "Bảo vệ công khai tác dụng không lớn, tốt nhất dùng cô ta làm mồi nhử để bắt Từ Giang."
Tiểu Đào cười: "Đây đúng là thế cờ mạo hiểm."
Tôi đáp: "Mạo hiểm thì mạo hiểm, nhưng là cơ hội tốt nhất của chúng ta. Huống chi em nghĩ xem, trong lòng Từ Giang hận Diêu Thanh Tuyết đến nhường nào, ngày mai cho dù có 10 ngàn cảnh sát bảo vệ thì anh ta vẫn tìm đến, cho nên chi bằng biết thời biết thế."
"Quyết định vậy đi, để em triệu tập tất cả mọi người." Tiểu Đào gọi tất cả cảnh sát về thị cục, nói rõ nhiệm vụ ngày mai, bảo mọi người về nghỉ ngơi sớm một chút, 8h sáng mai sẽ tập hợp.
Sau đó chúng tôi chuẩn bị đi gặp Diêu Thanh Tuyết thì Tiểu Đào nói: "Xin lỗi, em có hẹn, anh với Tôn đại tiểu thư đi đi."
Tôi hỏi: "Muộn thế này rồi em còn đi đâu?"
"Đi hẹn hò với phó tổng biên tập." Tiểu Đào thẳng thắn trả lời.
Lòng tôi chua xót, nét mặt đã bán đứng chủ nhân, Tiểu Đào vuốt má tôi cười: "Nhìn anh kìa, trêu chút đã không chịu nổi. Em đi tìm quản lý để bàn bạc kế hoạch bắt giữ. Dù gì cũng là một buổi biểu diễn lớn, không thể cứ nói đánh là đánh."
Tôi cười trừ: "Anh đâu có mong manh dễ vỡ như vậy chứ."
Tôi liên lạc với người đại diện của Diêu Thanh Tuyết, đối phương nói cô ấy rất bận, chỉ có thể dành cho chúng tôi nửa tiếng gặp mặt, hẹn chúng tôi ở khách sạn Hilton chỗ cô ấy ở.
Lên thang máy, Băng Tâm cười: "Chẳng qua chỉ là lừa đời lấy tiếng?"
"Đúng vậy!" Tôi cảm khái: "Nhưng là một người đàn ông, ta không hiểu tại sao phụ nữ lại cố chấp với nhan sắc đến vậy?"
"Đương nhiên là cố chấp rồi, nếu giả sử ngày nào đó bị hủy dung, muội cũng đi chết." Băng Tâm lè lưỡi.
Chúng tôi tới căn phòng hẹn trước, một cô gái dán mặt nạ dưỡng da, mặc bộ đồ ngủ ra mở cửa, thấy chúng tôi thì tức giận nói: "Ai cho các người vào đây, bộ bảo vệ chết hết rồi hay sao?"
Tôi đưa giấy chứng nhận ra: "Diêu tiểu thư, người đại diện chắc đã thông báo cho cô."
Diêu Thanh Tuyết quan sát chúng tôi, cười khúc khích: "Tôi lại tưởng là Fan, nhìn hai người non choẹt như vậy mà là cảnh sát, chẳng trách hiệu suất phá án càng ngày càng kém."
Lòng tôi thầm cười khổ, cô gái này thật quá chua ngoa. Sau khi vào phòng, cô ta ngồi phịch xuống ghế, châm một điếu thuốc nữ: "Có lời mau nói, có rắm mau thả, tôi đây muốn nghỉ ngơi sớm một chút."
Liếc thấy Băng Tâm khẽ nghiến răng, tôi nhìn con bé lắc đầu một cái, tỏ ý nhẫn nhịn. Chúng tôi tới để làm việc chứ không phải tới để dạy cách làm người.
Tôi đi thẳng vào vấn đề: "Có người muốn giết cô!"
Cô ta coi như là nạn nhân tiếp theo trong cuộc, tôi không có lý do gì để giấu diếm sự việc. Sau khi nghe xong, Diêu Thanh Tuyết vô cùng sợ hãi, đến khi tàn thuốc rơi vào chân mới sực tỉnh, hốt hoảng dụi vào gạt tàn, nói: "Tên họ Từ bị thần kinh à? Năm đó Tôn Hiểu Nhan ngã gãy chân thật không liên quan đến tôi. Lúc ấy đã đánh tôi trọng thương nằm viện ba ngày, bản thân bị đi quản chế, nhiều năm như vậy rồi vẫn còn bám dai như đỉa?"
Tôi lạnh nhạt nói: "Diêu tiểu thư, chúng tôi đâu có nhắc đến chuyện Hiểu Nhan bị thương, sao tự nhiên cô lại nói tới?"
Mặt cô ta dán mặt nạ cho nên chỉ có thể quan sát cử chỉ, cô ta nói: "Bởi vì chuyện này mà người ta đánh giá tôi không hay. Nhưng tôi thề với trời, việc cô ấy ngã chẳng liên quan gì đến tôi, nói một câu không hay thì là ông trời giúp tôi!"
Theo cử chỉ cơ thể, cô ta không nói dối, tôi lại hỏi: "Vậy sao cô lại chỉnh hình mặt mình giống cô ấy?"
Diêu Thanh Tuyết cả kinh, từ từ gỡ mặt nạ dưỡng da xuống, quả là một gương mặt đáng yêu: "Bởi vì tôi ganh tị cô ấy, tại sao một người xuất thân bần hàn lại có nhan sắc như vậy, còn mình thì xấu xí. Có cô gái nào không mong mình được chú ý khi đi trên đường, nhất là cái nghề này của tôi. Tiểu muội muội, tâm tình này chắc cô hiểu chứ?"
Băng Tâm hừ một tiếng quay đi, không tiếp lời. Bị làm ngơ, Diêu Thanh Tuyết xấu hổ nói với tôi: "Tôi là người có tham vọng, từ khi quyết định phẫu thuật thẩm mỹ, đã suy nghĩ rất kỹ. Tôi không hy vọng một ngày nào đó thành danh, người ta lại nói mình giống Phạm Băng Băng, hay giống Lâm Y Thần... tôi muốn có một gương mặt riêng, vì vậy mà ngẫu nhiên nghĩ tới cô ấy, đây là nhan sắc mà tôi từng khao khát có được. Tôi thừa nhận, từ sau khi phẫu thuật, cứ như được phù hộ, làm cái gì cũng thuận lợi, đúng là một xã hội coi trọng vẻ bề ngoài. Nhưng hậu quả của phẫu thuật tôi cũng phải gánh, tháng nào cũng phải đến viện tiêm độc tố botulinum, chi phí rất tốn kém, mà để ngăn ngừa biến chứng về sau, còn phải tiêm rất nhiều kháng sinh và thuốc ức chế miễn dịch. Cho nên cũng không phải tôi nhẹ nhàng lấy được tất cả, cũng phải trả giá, nhưng loại người như Từ Giang đâu có hiểu!"
Tôi thầm nghĩ, gương mặt này đã hại chết ba người, cái giá quá cao rồi. Nhưng đối với tâm tình cô ta, tôi lại hơi thấu hiểu: "Chuyện này tôi biết, người nổi tiếng chắc chắn phải chịu được những gì người khác không chịu được, có điều tôi muốn nói..."
Diêu Thanh Tuyết đột nhiên khóc nấc, dọa tôi một hồi, cô ta nói: "Cảnh sát tiên sinh, rốt cuộc cũng có người hiểu tôi. Anh có biết phía sau ánh hào quang chứa đựng bao nhiêu chua cay mà không ai biết không? Nói ra không sợ chê cười, năm đó để giành cơ hội đi Úc, tôi phải làm tình nhân cho một lão già trong đoàn kịch nửa năm trời..." Nói tới đây cô ta khóc không thành tiếng.
Tôi cũng chẳng rảnh mà ngồi nghe cô ta kể lể, nói qua loa ngày mai cảnh sát sẽ phục kích Từ Giang ở buổi diễn, sau đó cáo từ.
Lúc đi, Diêu Thanh Tuyết tiễn ra đến cửa, nắm tay tôi, đôi mi giả chớp chớp nói: "Đồng chí cảnh sát, để lại số liên lạc đi, vạn nhất có gì tôi còn có thể tìm anh."