Chương 675: Quyết chiến
Băng Tâm gỡ tay cô ta ra, đưa điện thoại di động: "Cô add wechat của tôi đi."
Diêu Thanh Tuyết lạnh lùng nói: "Cô có thể bảo vệ tôi?" Sau đó đóng sầm cửa lại.
Lúc xuống thang máy, Băng Tâm khinh bỉ nói: "Cắt, thật uổng công khiến cô ta lên mặt, người phụ nữ này vì nổi tiếng chắc chắn đã bán thân không biết bao nhiêu lần."
Tôi nói: "Đây cũng là do xã hội nam quyền tạo ra bi kịch, phái nữ chỉ có thể làm đồ chơi cho phái nam mới leo lên được."
Băng Tâm giơ nắm đấm nhỏ lên: "Hừ, huynh lại còn nói giúp cô ta. Huynh thích cô ta phải không?"
Tôi cười: "Chữ nào của ta là nói giúp cô ấy? Ta chỉ là cảm khái về sự bất bình đẳng xã hội thôi, nếu như có ngày nào đó nam nữ bình đẳng, ta đây cũng có thể dựa vào nhan sắc kiếm cơm, săn phú bà nào đó."
Băng Tâm cười đểu: "Chẳng phải huynh đã săn được rồi sao?"
Mặc dù Tiểu Đào chính là một phú nhị đại, nhưng nàng từng nói với tôi, sau này kết hôn nàng không muốn lấy của cha dù một phân tiền. Chuyện này khiến tôi rất nể phục người con gái mình yêu, nếu bản thân là phú nhị đại, tôi nhất định cũng phải có khí chất như vậy.
Rời khách sạn Hilton, tôi bỗng bắt gặp hai cảnh sát trong tổ chuyên án mặc thường phục đứng dưới lầu, hỏi: "Sao hai anh lại tới đây?"
"Hoàng đội trưởng sợ cô diễn viên múa này gặp bất trắc, bảo chúng tôi giám sát ở đây."
"Tính toán thật chu đáo, hai người vất vả rồi." Tôi gật đầu.
Thật may là hết ngày hôm đó không xảy ra án mạng, từ góc độ thuận lợi phạm tội của Từ Giang mà nói, hắn nhất định sẽ không để Thanh Tuyết được chết yên bình, nhất định phải lột mặt nạ cô ấy trước mặt mọi người.
Tôi ngước nhìn trời cao ngẫm nghĩ, tấn bi kịch này rốt cuộc là ai sai? Suy nghĩ cẩn thận lại thì chẳng có ai là người sai hoàn toàn, nó là hệ quả của sự cạnh tranh trong đoàn kịch.
Bất kể như thế nào, tôi sẽ không để cho Từ Giang giết thêm một người nào nữa!
Chúng tôi về nghỉ ngơi, 8h sáng hôm sau mọi người tập trung ở thị cục. Tiểu Đào bảo chúng tôi lái một chiếc xe khác tới buổi diễn, còn bí ẩn nói có chuyện vui.
Tôi hỏi là chuyện gì thì nàng sống chết không nói: "Em vòng vo đấy, anh làm khó dễ được em à?"
Tôi cười: "Anh phục rồi, còn không được sao?"
Buổi biểu diễn được trình chiếu tại Đại Kịch Viện nhân dân thành phố, chúng tôi lục tục đi tới hiện trường. Giờ biểu diễn là 10h trưa, nhưng trước cửa đã hàng dài xe xếp hàng. Chúng tôi theo Tiểu Đào đi vào bằng lối nhân viên, tới một phòng thay đồ, bên trong treo đầy đồng phục bảo vệ.
Nàng vỗ tay: "Chuyện vui là đây. Tối qua tôi đã thương lượng với công ty bảo vệ, hôm nay chúng ta đóng giả thành vệ sỹ bảo vệ trật tự hiện trường."
Tôi hỏi: "Có tiền thưởng không?"
Tiểu Đào nói: "Bắt được phạm nhân sẽ có. Mọi người thay quần áo đi, đeo bộ đàm giữ liên lạc, có ai khả nghi đi vào lập tức báo cáo."
Các nhân viên đồng thanh Yes sir một tiếng, bắt đầu thay quần áo. Đồng phục dĩ nhiên đều là kiểu của nam giới, Tiểu Đào và Băng Tâm thì có hai bộ đồng phục nhân viên tạp vụ, Băng Tâm nhíu mày: "Mặc cái này ư?"
"Tôn đại tiểu thư, làm theo mệnh lệnh!" Tiểu Đào nói.
Băng Tâm bất đắc dĩ mặc vào, sau đó đi ra hỏi tôi: "Có đẹp không?"
Tôi đáp: "Giống cô bé lọ lem."
Tiểu Đào cũng hỏi tôi: "Thế còn em?"
"Cũng là cô bé lọ lem, nhưng phiên bản ngực to!"
"Cút!" Cả hai đồng thanh mắng.
Tổng cộng hơn 40 cảnh sát, tất cả chia nhau ra khắp ngóc ngách nhà hát, tôi và Nhâm cảnh quan ở gần cửa sau dẫn vào hậu trường. Nhâm cảnh quan vẫn châm thuốc liên tục, nếu như nói anh ta hút thuốc nhiều hơn tôi ăn cơm thì không quá chút nào. Bộ đàm liên tiếp có tin báo về:
"Cửa chính an toàn!"
"Cửa hông an toàn!"
"Lối vào nhân viên an toàn!"
Nhâm cảnh quan hỏi tôi: "Cậu nghĩ hắn sẽ xuất hiện thế nào?"
Tôi nói: "Thân phận Từ Giang đã bị chúng ta biết, nếu như hắn đến, nhất định là ôm quyết tâm cá chết lưới rách, ngàn vạn lần chớ xem thường."
"Hắn sẽ tới chứ?" Nhâm cảnh quan có chút nghi ngờ.
Tôi kiên định nói: "Người này tính cách cố chấp, nóng nảy, năng lực chấp hành cực cao, tôi cho rằng nhất định hắn sẽ đến."
Lúc này một cảnh sát viên đi tới, chúng tôi chia làm hai tổ gọi là tổ cố định và tổ lưu động. Tôi thuộc tổ lưu động, vì vậy bèn rời đi, dọc theo tuyến đường Tiểu Đào đã bố trí.
Rất nhanh thì buổi biểu diễn bắt đầu, trên sân khấu là vở Hồ Thiên Nga kinh điển, xem múa từ phía sau cánh gà mang lại một cảm giác mới lạ, dĩ nhiên tôi cũng không rảnh mà xem, dùng động u chi đồng quan sát hướng khán đài tối om, chi tiết từng người một.
"Vở diễn đã qua một nửa." Băng Tâm lẩm bẩm: "Hung thủ không tới à?"
Tiểu Đào lạnh lùng: "Tiểu cẩu tiểu cẩu, chú ý kỷ luật!"
Băng Tâm oán giận nói: "Đặt biệt danh cho mình thì là diều hâu, còn gọi người khác lại là tiểu cẩu, khó nghe quá."
Vài cảnh sát không nhịn được, cười trong bộ đàm, Tiểu Đào quát: "Cấm cười, không được buông lỏng cảnh giác."
Đúng lúc này, đột nhiên Nhâm cảnh quan hô to: "Đường hướng tây nam có một chiếc xe tải lao hết tộc lực tới, cảnh sát viên gần đó mau tránh, đừng đứng gần tường!"
Vừa dứt lời thì phía hậu trường vang lên tiếng va chạm lớn, đột nhiên đèn đuốc vụt tắt, Tiểu Đào hét lên: "Các đơn vị chú ý, hậu trường xảy ra chuyện. Mãnh hổ, sơn dương, dã lang, ba người ổn định khán giả, những người còn lại theo tôi qua đó."
Tình huống đột xuất khiến sân khấu và khán đài rối loạn, các diễn viên hét ấm ĩ, ba cảnh sát lên khán đài cố gắng bảo mọi người giữ trật tự.
Tôi lên sân khấu, nói với các diễn viên: "Đừng hoảng hốt, chúng tôi là cảnh sát, đứng yên tại chỗ đừng chạy loạn."
Tôi quét nhanh một vòng các diễn viên, hỏi: "Diêu Thanh Tuyết đâu?"
Một người đáp: "Màn diễn này cô ấy không có vai, đang nghỉ ngơi phía sau."
Tâm lý tôi hơi hồi hộp, cẩn thận đến vậy rồi mà vẫn sơ suất, lại không để mắt đến một chuyện, đó là Diêu Thanh Tuyết diễn vai chính, không phải toàn bộ buổi diễn đều có mặt trên sân khấu.
Nhưng Từ Giang làm sao lại tập kích vào thời gian chuẩn xác như vậy? Lẽ nào hắn đặt máy nghe lén ở sân khấu từ trước?
Giờ không phải lúc để tính toán mấy thứ này, tôi vọt vào hậu trường, nơi đây khói bụi mù mịt, trong không khí hình như còn có mùi bột mì.
Tôi miễn cưỡng mới có thể nhìn rõ, thì ra một chiếc xe tải tông mạnh, toàn bộ phần đầu xe lọt vào trong hậu trường, một cô gái ngã trước mũi xe, chính là Diêu Thanh Tuyết, cô ta hình như đã hôn mê, chân chảy đầy máu.
Cửa xe mở ra, một gã đàn ông cao lớn đeo khẩu trang nhảy xuống, túm tóc Diêu Thanh Tuyết kéo lên, đau đớn khiến cô ta hồi tỉnh, kêu cứu ầm ĩ.
"Im miệng! Con đàn bà thúi!" Gã bạt tai một cái thật mạnh.
"Đứng im, cảnh sát đây!" Tôi hô to.
Ai ngờ gã giơ tay phải lên, hình như là một khẩu súng lục kèm đèn pin, đây là vật mà tôi sợ nhất.
Đèn pin chói lòa bật lên, mắt của tôi thoáng chốc bị mù, theo bản năng nhào sang bên cạnh, một tiếng nổ khô khốc vang lên, viên đạn xẹt qua da đầu.
Tôi lao vào một đống quần áo biểu diễn, đè tai nghe nói: "Hắn có súng, mọi người cẩn thận!"
"Tống Dương, anh đừng manh động!" Tiểu Đào hô: "Lão Nhậm, đánh bọc phía sau, anh chết ở đâu rồi?"
Kèm theo tiếng bước chân hỗn loạn là một tốp cảnh sát lớn nháy mắt xộc vào, tất cả giơ súng lệnh đối phương buông vũ khí.
Sau đó có tiếng cưa máy vang lên, ánh mắt tôi đã dần hồi phục, chỉ thấy gã đàn ông cầm một cái cưa y tế cầm tay, siết cổ Diêu Thanh Tuyết, dưới chân là khẩu súng gắn đèn pin.
Chiếc cưa tròn xoay tít, rít lên, từ từ đưa đến gần mặt, Diêu Thanh Tuyết sợ hãi hét ầm lên, gã quát: "Bỏ súng xuống, nếu không ta giết nó!"