Chương 677: Đội khảo cổ
Vụ án Từ Giang kết thúc, trời cũng bắt đầu trở lạnh, chuyên gia khí tượng dự báo mùa đông năm nay sẽ lạnh hơn năm ngoái.
Vụ án lần này còn dây ra một cái đuôi nhỏ, đó là việc Nhâm cảnh quan tự ý rời vị trí. Tôi vốn tưởng Tiểu Đào sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, không ngờ nàng vẫn kiến nghị lên Tôn Lão Hổ.
Trong đại hội khen ngợi tổ chuyên án, Tôn Lão Hổ phê bình Nhâm cảnh quan một trận, sau đó đưa cho anh ta một cái hộp, bên trong là một cây thuốc lá điện tử: "Tiểu Nhâm, đây là tôi xét xử cho cậu, từ giờ cai thuốc lá cho tôi!"
Nhâm cảnh quan lúng túng: "Tôn cục, chuyện này...là chủ ý của Tiểu Đào?"
Tiểu Đào cười: "Anh không cần biết là chủ ý của ai, đây là vì muốn tốt cho anh. Trước giờ chỉ nghe qua uống rượu hỏng việc, không ngờ hút thuốc cũng có thể hỏng việc. Tôi thật là phục anh rồi."
Thì ra Tiểu Đào làm tất cả cũng là vì lo nghĩ cho Nhâm cảnh quan. Với sự quyết tâm tha thiết của Tiểu Đào, Nhâm cảnh quan không thể làm gì khác hơn là nhận điếu thuốc điện tử, bắt đầu giai đoạn cai thuốc khổ sở.
Chúng tôi nghỉ ngơi mấy ngày, Hoàng lão gia gọi tôi tới ăn cơm. Trong bữa ăn thì bỗng ông nói đến chuyện kết hôn, hỏi tôi định khi nào thì tiến hành. Tiểu Đào nghe thấy thì mặt đỏ lựng, nhưng không phát biểu ý kiến gì.
Hoàng lão gia chăm chú nhìn tôi, ánh mắt long lanh, tôi suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Bác Hoàng, có phải là hơi sớm để nhắc chuyện này không, bác xem năm nay con mới 23, chân ướt chân ráo trong thành phố, nhà cũng chưa có, con muốn tích lũy thêm..."
Hoàng lão gia vỗ tay: "Nói hay lắm! Vậy cứ chờ tài sản của cậu vượt qua ta rồi cưới nó nhé. Hai đứa chung sống ấy mà, quan trọng không phải là vật chất mà là tâm đầu ý hợp. Vô giá bảo dễ kiếm, hữu tình lang khó tìm, cậu thấy có đúng không? Hai đứa kết hôn, người làm cha như ta chẳng lẽ đứng nhìn?"
Tiểu Đào nói: "Cha, con đã nói rồi, kết hôn không cần tiền của cha, cha đừng can thiệp vào chuyện bọn con."
Hoàng lão gia giơ ngón tay cái lên: "Hảo hảo hảo, con gái ta có cốt khí, ta đảm bảo sẽ không trả tiền mặt!" Nói rồi ông ta lôi ra ba bức ảnh, hai biệt thự và một căn nhà thuê, nhưng là loại nhà thuê sang trọng đầy đủ tiện nghi.
Hoàng lão gia nói: "Ba bất động sản này đứng tên ta, coi như cho các con mượn, tùy ý chọn một cái đi!"
Tôi cười khổ, tính toán cũng quá chu đáo đi. Xem ra Hoàng lão gia đang suy nghĩ chuyện này nghiêm túc, dù gì ông ấy cũng nhiều tuổi, tâm lý muốn sớm có cháu bế bồng cũng có thể hiểu được.
Lúc chỉ có hai đứa, Tiểu Đào cũng đã bàn chuyện này với tôi. Tôi ra trường chưa được một năm, đột nhiên nói kết hôn, không khỏi cảm thấy áp lực, mặc dù tình cảm của tôi đối với nàng là chân thành.
Cho nên tôi chỉ có thể trả lời hàm hồ: "Đợi tết còn về bàn bạc với người nhà một chút, sang năm rồi hãy nói."
.........
Hôm nay, có một số lạ gọi tới máy tôi, tự xưng là cục công an thành phố Vân Lĩnh, hy vọng tôi có thể ra mặt hỗ trợ điều tra một vụ án.
Tôi đầu óc mơ hồ hỏi vụ án gì, đối phương nói: "Nói qua điện thoại sợ không rõ ràng, vụ án phát sinh trong một đội khảo cổ, theo nhân chứng kể lại thì hình có...vật gì đó khác thường tác quái! Lời này một cảnh sát nói thì khả năng không hay."
Đội khảo cổ? Đồ vật khác thường?
Tôi thầm nghĩ loại án này sao lại tìm mình, vì vậy nói: "Khả năng tôi không giúp được rồi. Tôi có thể đề cử cho anh một cao nhân, anh ta tên Trương Cửu Lân, nghiên cứu rất thấu đáo về phương diện này."
Đối phương cười: "Thực ra thì chính Trương tiên sinh đã cho tôi số điện thoại của anh, anh ấy nói vụ án này anh nhất định phá được, nếu anh không chịu giúp thì thôi vậy."
Việc này quá trùng hợp đi, tôi nói để mình tính toán một chút rồi trả lời.
Tôi tìm Tiểu Đào để bàn bạc, nàng nói: "Mặc dù tổ đặc án trực thuộc bộ, nhưng nếu nhận án trên khắp cả nước thì quá bận rộn, em nghĩ hay là từ chối đi. Hơn nữa nếu là đội khảo cổ gì gì đó thì gọi lão thương nhân âm phủ ra tay chẳng phải thích hợp hơn sao?"
Tôi lắc đầu: "Không, nếu Trương Cửu Lân đã giới thiệu ta cho đối phương, chứng tỏ anh ta đã loại bỏ khả năng có hiện tượng siêu nhiên, như vậy nhất định là người sống giở trò quỷ."
Tiểu Đào hỏi: "Anh vẫn liên lạc với gã thương nhân âm phủ đó sao?"
Tôi cười: "Bạn tri kỷ ấy mà."
Tôi và Trương ca thỉnh thoảng vẫn like status của nhau, nói chuyện không nhiều, nhưng vẫn coi anh ta là một tiền bối quan trọng. Hôm sinh nhật tôi, anh ấy đột nhiên gửi một đại hồng bao, nói: "Tiểu Tống Dương lại thêm một tuổi mới rồi." Khiến tôi rất ngại.
Tiểu Đào nói: "Vậy là anh định nhận vụ này?"
"Nhận đi, tích lũy thêm chút kinh nghiệm cuộc sống cũng hay, anh cảm thấy điều tra viên cũng là một dạng học hành."
Tiểu Đào cười: "Được, em cũng chưa gặp đội khảo cổ bao giờ, đại khai nhãn giới một lần xem."
Chúng tôi sắp xếp lên đường, Vương Nguyên Thạch mặc dù cơ thể chưa khỏe, nhưng vẫn muốn đi, Tiểu Đào thì bắt ông ấy ở lại dưỡng sức. Lão Yêu lần này cũng không tới, lý do của hắn rất khôi hài, đó là sắp phải thi nên bận làm phao quay cóp. Hắn nói năm nay lại thiếu tiết nên chỉ có thể dựa vào điểm thi để qua môn. Tôi thật nghi ngờ tên này sang năm không biết có ra được trường hay không.
Thành phố Vân Lĩnh mặc dù không gần, nhưng giao thông khá thuận tiện, chỉ nửa ngày ngồi xe đã tới. Chỗ này là biên giới giáp ranh giữa hai tỉnh Dự và Tấn, một nơi có tiếng về khảo cổ, đã có hơn trăm ngôi mộ cổ bị đào bới từ khi dựng nước tới giờ.
Chúng tôi tới thành phố Vân Lĩnh, người gọi cho tôi là Thôi cảnh quan, gặp mặt đương nhiên không thể thiếu một bữa làm quen. Thôi cảnh quan định chiêu đãi chúng tôi đặc sản Lý Ngư sông Hoàng Hà, tôi vội xua tay: "Không cần, chúng ta nhanh chóng tìm hiểu vụ án đi."
Anh ta thở dài: "Không hổ là tổ đặc án, làm việc dựa vào hiệu suất, để các vị chê cười rồi."
Trước mắt bản án vẫn chưa có bất kỳ tài liệu công văn nào, bởi vì nó liên quan đến một ít nội dung khó tưởng tượng, điều tra viên chưa điều tra rõ nên không dám ra kết luận.
Thôi cảnh quan nói, vụ án này là một vụ quỷ dị nhất anh ta từng tiếp xúc tới nay. Sự việc xảy ra một tuần trước, một đội khải cổ đến từ đại học Lĩnh Nam trong lúc tiến hành dã ngoại đã phát hiện một ngôi mộ vợ chồng thời Ngũ Đại và Thập Vương. Nam chủ nhân là một tướng quân, ngôi mộ đã bị trộm cho nên đội khảo cổ lập tức xin tiến hành khai quật cấp cứu.
Sau khi được chấp thuận, đội khảo cổ thuê một nhóm công nhân ở thôn trang gần đó để đào. Khi họ suôn sẻ tìm thấy cửa mộ, chỉ thấy dưới chân cửa lại chảy ra một bãi máu tươi đỏ thẫm. Nhóm công nhân sợ hãi quỳ xuống đất dập đầu, còn có người quở trách đội khảo cổ đã đánh động vong linh người xưa.
Đội trưởng đội khải cổ phải trấn an rất lâu, cuối cùng hứa hẹn tăng tiền công thì công việc mới được tiếp tục. Trong thời gian này những chuyện lạ không ngừng xảy ra, vào buổi tối sẽ xuất hiện lửa ma trơi, đêm khuya vắng người thì trong lòng đất vang lên tiếng động quỷ dị, giống như ai đó đang cười, rồi lại giống như ai đó đang khóc, không phải là người trực tiếp nghe thì khó mà miêu tả được. Có hai đội viên nữ phản ánh, khi qua đêm trong lều, nửa đêm có một thứ gì như cái lưỡi trơn bóng liếm tay và mặt họ, khiến họ suýt nữa thì bỏ cuộc.
Nếu như chỉ có những chuyện này thì không sao, công việc đào bới bước sang ngày thứ ba, nửa đêm các đội viên nghe tiếng hét chói tai, thì ra có ba công nhân hai nam một nữ tự tiện chui vào mộ thất, nhưng chỉ có người nữ chạy ra.
Đội khảo cổ lao vào huyệt mộ nhìn, một công nhân đang quỳ dưới đất, tay không ngừng cào cấu mặt và cổ mình, rạch ra từng vệt máu dài, rồi con mắt mở trừng trừng nhìn mọi người, chết trong sự đau đớn.
Nam công nhân con lại thì nằm trong quan tài đá, cũng đã tắt thở, nét mặt vô cùng kinh hoàng.
Nữ công nhân kia thì do chứng kiến tận mắt toàn bộ sự việc nên tinh thần tan vỡ, giờ vẫn đang điều trị trong bệnh viện tâm thần, ăn nói không mạch lạc, không thể làm chứng.