Chương 676: Xã hội coi trọng vẻ bề ngoài.
Các cản sát vây kín gã hung thủ, Tiểu Đào quát: "Bỏ vũ khí xuống, đừng làm chuyện điên rồ!"
Nhưng đối phương căn bản không để ý tới, cái cưa xoay tít cách mặt Diêu Thanh Tuyết ngày càng gần, đột nhiên một dòng máu văng tung tóe, cái cưa đã cắt một vết sâu trên mặt. Gã đàn ông hô lớn: "Con đàn bà ăn cắp, đồ lừa đảo, đồ đĩ điếm, ngươi căn bản không xứng có gương mặt của nàng!"
Tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng, mục đích thật sự của hắn không phải là giết Diêu Thanh Tuyết, mà là muốn hủy gương mặt cô ta.
Tôi nói nhỏ qua bộ đàm: "Mau nghĩ cách ngăn hắn lại, hắn muốn hủy gương mặt cô ấy."
"Để tôi!"
Trong thoáng chốc tôi không nghe ra giọng ai, đột nhiên một bóng người áp sát sau lưng gã hung thủ, túm chặt lấy tay gã. Gã đàn ông phản kháng kịch liệt, cái cưa bị hất văng ra, rơi xuống đất quét đá vụn bắn tung tóe.
Người ôm lấy hung thủ chính là Nhâm cảnh quan, các cảnh sát đứng trước vội lôi Diêu Thanh Tuyết ra. Hai người đánh nhau sáp lá cà khiến không ai nổ súng được, gã đàn ông này không nghi ngờ gì chính là Từ Giang, hắn từng là võ sư, thân thủ không hề thua kém Nhâm cảnh quan.
Đột nhiên cả hai ôm nhau ngã ra đất, Từ Giang ghì cổ Nhâm cảnh quan, đẩy đầu anh ta về phía lưỡi cưa. Lưỡi cưa xoay tít, đá vụn văng xước hết trán Nhâm cảnh quan.
"Muốn ngăn cản ta, cùng chết đi!' Từ Giang điên cuồng hét.
Trong khoảnh khắc Nhâm cảnh quan sắp bị cái cưa cứa vào đầu, một tiếng súng bất ngờ vang lên, thân hình Từ Giang khựng lại. Nhân cơ hội này, Nhâm cảnh quan đá văng hắn sang một bên, đứng dậy thở phào.
Từ Giang còn sống, nhưng hắn không đứng dậy được, thì ra vừa rồi Tiểu Đào đã bắn trúng xương sống hắn, đây là hành động vạn bất đắc dĩ trong hoàn cảnh Nhâm cảnh quan gặp nguy hiểm.
Nhâm cảnh quan giật khẩu trang của Từ Giang xuống, nói: "Từ Giang, ngươi đã bị bắt!"
Tôi bước tới thì đột nhiên thấy Từ Giang cười gằn, móc một vật gì đó trong túi ra, lập tức phát động minh vương chi đồng. Trong chớp mắt hắn sợ hãi, tôi đá một cước vào tay.
Một cái điều khiển nhỏ rơi ra đất, Nhâm cảnh quan xé áo của Từ Giang ra, tất cả mọi người có mặt đều hít vào một hơi khí lạnh. Chỉ thấy người hắn quấn đầy thuốc nổ, tên này dự định đồng quy vu tận với chúng tôi và Diêu Thanh Tuyết.
Sau khi nguy hiểm được giải trừ, Tiểu Đào lập tức phái người: "Mau đi đóng lại điện, khán giả trong này quá đông, đừng gây ra thương vong hàng loạt."
Với nỗ lực của cảnh sát và nhân viên nhà hát, năm phút sau nguồn điện được khôi phục, Tiểu Đào lên sân khấu trấn an khán giả, nói vừa có một tên tội phạm lọt vào, nhưng đã bị cảnh sát bắt gọn.
Phía trên vang lên tiếng vỗ tay vang dội khiến tôi trở lại với thực tế. Diêu Thanh Tuyết bị tông gãy một chân, nhưng thứ cô ta quan tâm không phải chân mình, cô hoảng hốt la lên: "Đưa tôi cái gương! Đưa tôi cái gương!"
Tôi đắn đo một chút, nhặt cái gương trên đất đưa cho cô ta, Diêu Thanh Tuyết ngắm nghía mặt mình, thở phào: "Cũng còn may, chưa bị hủy dung."
"Con đàn bà thối, gương mặt đó không thuộc về ngươi! Đồ lừa đảo!" Từ Giang đang bị giữ dưới đất gào lên.
Tôi phất tay: "Mang hắn đi!"
Mọi việc xong xuôi, chúng tôi rút lui khỏi hiện trường. Mặc dù không ai bị thương, nhưng sau khi ra ngoài Tiểu Đào vẫn hằm hằm chất vấn Nhâm cảnh quan: "Nhiệm vụ của anh vốn là trông coi phía sau hậu trường, tại sao lại rời khỏi vị trí?"
Nhâm cảnh quan lúng túng: "Ta...ta..."
"Nói!"
"Lúc đó ra lên cơn thèm thuốc, nữ diễn viên kia bảo ta đi ra ngoài cho đỡ khói, nghĩ chỉ hút một điếu sẽ vào ngay, ai ngờ xảy ra chuyện..." Nhâm cảnh quan xấu hổ thừa nhận.
"Không hút một điếu thì anh lăn ra chết à?" Tiểu Đào bực tức.
Tôi đỡ lời: "Nhưng cũng may là lúc đó Nhâm cảnh quan ở bên ngoài, anh cũng không ngờ hung thủ lại lao xe tập kích. Nếu không phải anh ấy phát hiện kịp thời, chỉ e đã có người thương vong."
Cơn giận của Tiểu Đào vẫn chưa nguôi, nói: "Để về xem tôi xử lý anh thế nào."
Sau chuyện này chúng tôi điều tra, chiếc xe chở đầy bột mì là do Từ Giang trộm được, còn thuốc nổ trên người hắn là giả. Ba ngày sau, chúng tôi gặp Từ Giang trong phòng thẩm vấn, thân dưới của hắn đã bị liệt, chỉ có thể ngồi xe lăn, tôi vỗ bàn một cái nói: "Động cơ của ngươi thật là chưa từng có, chúng ta đúng là không đoán được ra."
Từ Giang hừ lạnh một tiếng: "Muốn chém muốn giết thì cứ việc. Từ ngày Hiểu Nhan chết thì lòng ta cũng chết theo rồi. Làm phiền, cho xin điếu thuốc!"
Tôi châm cho hắn một điếu thuốc, Từ Giang rít một hơi, kể lại toàn bộ vụ án. Cả quá trình gần như khớp với những gì chúng tôi suy đoán, hắn phát hiện cô gái năm xưa hại chết người mình yêu lại phẫu thuật giống hệt cô ấy, liền giận không kìm được.
Hắn tìm đến một bệnh viện thẩm mỹ thì lại phát hiện, có mẫu gương mặt của chính người yêu năm xưa. Bác sĩ giới thiệu, đây là diễn viên múa ba lê nổi tiếng cả nước, Diêu Thanh Tuyết.
Nghe xong, Từ Giang liền ngửa mặt lên trời cười to, còn gì trớ trêu hơn, gương mặt này lại nằm trên cổ kẻ lừa đảo. Bởi vậy hắn có một ý tưởng to gan, hắn muốn gương mặt này phải biến mất khỏi thế giới, muốn nó phải chịu nguyền rủa, không có bất kỳ ai đủ tư cách sở hữu khuôn mặt của Hiểu Nhan.
Kế hoạch ban đầu của Từ Giang là giết chết 5 người, cuối cùng chốt hạ là lột da mặt của Diêu Thanh Tuyết trước mắt hàng ngàn khán giả, nhưng không giết cô ấy, mà bắt cô ta sống trong dằn vặt cả đời.
Nhưng do có sự can thiệp của cảnh sát nên kế hoạch tiến hành không thuận lợi, chỉ giết được 3 người, mà mục tiêu cuối cùng cũng không hoàn thành.
Nói tới đây, Từ Giang ném mẩu thuốc xuống đất, chỉ Tiểu Đào nói: "Ngươi, là ngươi! Từ lúc nhìn thấy ngươi ta phát hiện mắt và mũi ngươi rất giống Hiểu Nhan, có phải ngươi cũng phẫu thuật thẩm mỹ theo gương mặt nàng? Nếu biết sớm thì ta cũng giết luôn ngươi rồi."
Gò má Tiểu Đào khẽ giật, nói: "Tên này tâm bệnh đã phát điên? Đừng có tưởng việc ngươi làm là cao thượng, Tôn Hiểu Nhan vốn là một cô gái tốt, nhưng giờ nhờ ngươi mà tên cô ấy, gương mặt cô ấy đã trói buộc cùng với tội ác của ngươi."
"Ngươi nói bậy! Ngươi nói bậy!" Từ Giang cố gắng vịn cái xe lăn đứng dậy: "Tất cả đều là tại đám nữ nhân ham mê hư vinh các người, nếu không phải là các ngươi, Hiểu Nhan sẽ không gặp bi kịch, cũng sẽ không có ta ngày hôm nay!"
Tiểu Đào thở dài một tiếng, thấp giọng nói: "Em không rảnh nói chuyện nhân sinh quan với kẻ điên."
Tôi cảm giác Từ Giang đã bị lửa giận thao túng, bắt đầu có dấu hiệu điên, nói: "Nhưng có một chuyện ngươi sai rồi, Diêu Thanh Tuyết không hại Tôn Hiểu Nhan, đó chỉ là trùng hợp."
"Trùng hợp?" Từ Giang cười lạnh, cái vẻ mặt hắn khiến tôi rất khó chịu: "Con đàn bà thúi kia cũng đâu có biết chuyện gì xảy ra. Kẻ đẩy Hiểu Nhan xuống là giảng viên hướng dẫn kia."
"Làm sao ngươi biết?" Tôi thất kinh.
"Thời điểm ta giết hắn, chính mồm hắn đã thú nhận!" Từ Giang trợn hai mắt dữ tợn, nói.
Tôi và Tiểu Đào đều kinh ngạc, thì ra kế hoạch báo thù của hắn đã bắt đầu từ lâu, nhưng sự thật có phải như hắn nói không, chẳng ai dám chắc bởi người trong cuộc đã không còn ở đây.
Tôi thừa nhận việc Tôn Hiểu Nhan gặp thảm kịch nhưng đã bị Từ Giang phóng đại lên vô hạn, phát triển tới mức hận cả những cô gái phẫu thuật thẩm mỹ.
Tiểu Đào phất tay bảo cảnh sát viên vào giải hắn đi. Tôi cũng không rời phòng thẩm vấn ngay, Tiểu Đào lấy điện thoại ra hỏi: "Đã xem weibo chưa?"
"Sao vậy?" Tôi tò mò.
"Thẩm mỹ viện không biết xấu hổ kia lại bắt đầu mượn án mạng để PR, mấy ngày nay họ nhận liên tiếp mười mấy khách hàng, tất cả đều yêu cầu chỉnh hình giống Tôn Hiểu Nhan."
Tôi cười khổ một hồi, ai mà nghĩ lại có kết cục này, nói: "Vốn những người biết gương mặt này không nhiều. Qua sự việc vừa rồi, cộng thêm sự đồn thổi của Korea Beauty, khiến ai ai cũng biết. Có khi sau này ra đường chúng ta sẽ gặp nhiều Tôn Hiểu Nhan lắm ấy."
Tiểu Đào bất đắc dĩ nhún vai: "Ai bảo xã hội này là xã hội coi trọng vẻ bề ngoài cơ chứ!"