Âm Phủ Thần Thám

Chương 678: Bị hù chết

Chương 678: Bị hù chết


Sau khi nghe xong, tôi suy nghĩ một chập, nói: "Dẫn chúng tôi đi xem thi thể trước đi."
"Được, ngài đi theo tôi." Thôi cảnh quan gật đầu. Chúng tôi được đưa đến phòng giữ xác, trên giường sắt đặt hai cái xác song song, đều là nam giới. Thi thể thứ nhất khoảng 20 tuổi, cổ tróc da, máu đã đông đặc thành màu đỏ tím, hai mắt trợn trừng, có vẻ như chết rất đau đớn.
Thi thể thứ hai tuổi khoảng 30, trạng thái chết còn thê thảm hơn, miệng há hốc, mắt trừng như sắp rơi ra khỏi hốc, tay duỗi về phía trước, có vẻ như trước khi chết đang cố sức phản kháng gì đó.
Tôi nghe thấy tiếng Tiểu Đào nuốt nước bọt, nàng lẩm bẩm: "Biểu tình này của thi thể thật đúng là hiếm thấy."
"Đúng vậy, thi thể bị dọa chết anh cũng từng chứng kiến, nhưng không kinh khủng như hai cái xác này." Tôi gật đầu.
Thôi cảnh quan hỏi: "Hai vị cho rằng họ bị hù chết?"
Tôi đáp: "Đừng để ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, tôi muốn kiểm tra đã."
Khám nghiệm thi thể nam giới trẻ tuổi trước, tôi dùng thính cốt mộc nghe nội tạng, nội tạng anh ra nguyên vẹn, chỉ là tâm thất hình như hơi phồng, có thể là do trước khi chết ở trong trạng thái kích động.
Ngoài ra, trong khí quản anh ta có một ít chất lỏng, dùng ngón tay ấn phía sau phổi, quả nhiên là dịch nhờn nội tiết. Cơ thể con người có cơ chế tự vệ, nếu như hấp thu vật chất có hại, sẽ bài xích theo bản năng. Đây cũng là lý do người lần đầu hút thuốc sẽ ho sặc sụa, một số người khi lần đầu hút thuốc, khí quản sẽ bài tiết dịch nhờn, lý do là cơ thể tự kháng cự với chất độc.
Di chuyển thính cốt mộc xuống khoang bụng, phát hiện gan anh ta có chút bệnh lý, hơi cứng. Nhấc tay nạn nhân lên kiểm tra, hai tay vừa thô vừa nhiều vết chai sần, chứng tỏ là người thường xuyên làm ruộng, trong móng tay dính đầy máu và da, gốc móng tay tím bầm.
Đẩy mí mắt nạn nhân, phát hiện xung quanh con ngươi hơi biến sắc, ngửi khu vực miệng thì có mùi rượu rất nồng, ngoài ra còn có mùi hôi tương tự mùi tỏi.
Tôi trầm ngâm: "Nạn nhân có thể trúng độc!"
"Độc?" Thôi cảnh quan giật mình.
"Ừ!" Tôi tăng tốc độ kiểm tra: "Cơ thể anh ta có nhiều chỗ thể hiện trúng độc, miệng mũi có mùi tương tự chất phốt pho, vài loại phốt pho khi gặp nước sẽ tỏa nhiệt lớn, khiến bị bỏng, cho nên nạn nhân cảm thấy cổ mình như có lửa đốt, liền ra sức dùng tay gãi, nhưng nguyên nhân thật sự dẫn tới cái chết là chất độc khiến tim phổi suy kiệt."
"Tống cố vấn phân tích có lý có chứng, nhưng anh chỉ nhìn, dùng cây gỗ nghe nghe mà biết được nhiều như vậy ư? Rốt cuộc đây là cách khám nghiệm gì?" Thôi cảnh quan bán tín bán nghi.
Tôi cười: "Là phương pháp nghiệm thi của Ngỗ Tác! Băng Tâm, lấy mẫu trong miệng và mũi anh ta đi xét nghiệm, nó có thể là một chất như canxi phốt pho."
Băng Tâm la lên: "Huynh ngửi ra rồi còn bắt muội đi xét nghiệm. Được, muội làm xét nghiệm chút vậy."
"Chờ đã, mộ thất là một dạng không gian kín, nếu như nạn nhân này hít phải thì nạn nhân kia cũng hít phải. Lấy mẫu của cả hai đi xét nghiệm." Tôi giao việc.
Băng Tâm lấy mẫu dịch của hai người, tôi tiếp tục quan sát thi thể thứ hai. Nghe nội tạng thì phát hiện anh ta cũng ở vào trạng thái hưng phấn trước khi chết.
Dịch nhờn trong phổi khá ít, răng vàng, ngón tay có vết cháy xém, xem ra là một người nghiện thuốc nặng.
Anh ta chết không phải do độc, khi kiểm tra phần gáy phát hiện xương sọ bị lõm một vùng. Tôi bảo Tiểu Đào và Tống Tinh Thần đến giúp lật úp thi thể lại. Lúc lật thì một tờ giấy vón cục rơi ra từ túi nạn nhân.
Tiểu Đào mở ra đọc chữ trên đó: "Hôm nay thôn dân thôn Đại Cương, Triệu Đại Hổ cùng Nhị Nhất Lôi đánh cược, ai ở trong mộ lâu hớn sẽ thắng cược 100 đồng, người chứng kiến Triệu Lệ Lệ."
Có vẻ người viết giấy biên nhận này có trình độ văn hóa trung bình, và ở một số nơi họ sử dụng bính âm. Tiểu Đào đưa nó cho tôi, chữ viết xiên xiên vẹo vẹo, chỗ lớn chỗ nhỏ, cảm giác như được viết khi say.
Tôi không khỏi thở dài: "Đánh cược cuối cùng mất cả mạng, thật là bi ai!"
Tôi tiếp tục kiểm tra cái xác, vết thương sau gáy đã đọng một tầng máu, dính bết vào với tóc. Băng Tâm phải lấy cồn rửa sạch, lúc này mới nhìn thấy phần da đầu phía dưới. Để ý thấy phần da có vết chân vịt, dùng ngón tay đo miệng vết thương, ra kết luận: "Thứ đập chết anh ta hẳn là cây xà beng."
"Xà beng?" Thôi cảnh quan kinh ngạc: "Nói như vậy là mưu sát rồi! Hiện trường khảo cổ đầy xà beng, tiện tay lấy được."
"Đây là một vụ mưu sát!" Tôi lạnh lùng nói.
"Vậy tại sao phải mưu sát hai người công nhân?" Thôi cảnh quan khó hiểu.
"Có lẽ lúc đó hung thủ làm việc gì lén lút trong mộ thất, họ lại đi vào bắt gặp, cho nên giết người diệt khẩu. Phải rồi, đội khảo cố có mất vật gì không?" Tôi hỏi.
"Không có, ít nhất thì đội trưởng nói vậy." Thôi cảnh quan đáp.
Tôi tiếp tục kiểm tra toàn thân nạn nhân, lúc đó anh ta nằm trong quan tài, như vậy hung thủ nhất định đã từng di chuyển anh ta, từng tiếp xúc với cơ thể, sẽ lưu lại một ít gì đó.
Có mấy mẫu đất trong mép may quần áo của nạn nhân, bảo Băng Tâm lấy xuống toàn bộ.
Để cho an toàn, tôi cắt quần áo nạn nhân ra, dùng ô nghiệm thi khám một lần, quả nhiên cơ thể nạn nhân rất sạch sẽ, nói rõ khi còn sống không tiếp xúc thân thể với ai.
Thấy tôi giơ ô đi đi lại lại, Thôi cảnh quan cảm thấy rất kỳ quặc. Nghiệm thi xong, quy tắc cũ, tôi bảo Thôi cảnh quan mang một cái chậu sắt ra, đốt hai xấp tiền giấy đọc vãn sinh chú cho hai nạn nhân.
Thấy Thôi cảnh quan mặt đầy nghi hoặc, tôi giải thích: "Đừng lạ, đây chỉ là thói quen cá nhân của tôi, tôi không tin vào ma quỷ, án này nhất định là do người làm."
Thôi cảnh quan nói: "Hiểu hiểu...các vị có cần đi gặp Triệu Lệ Lệ không? Là công nhân nữ bị điên đấy."
Tôi cảm thấy không cần gặp lắm, hung thủ không giết cô ta, chứng tỏ cô ta không biết sự thật. Nhưng giai đoạn phá băng thì manh mối bé cỡ hạt vừng cũng không thể bỏ qua, vì vậy để Băng Tâm ở lại xét nghiệm, mấy người chúng tôi tới bệnh viện một chuyến.
Triệu Lệ Lệ đã bị điên rất nặng, giam trong phòng bệnh cách ly, chỉ nói được mỗi câu: "Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!" Quả nhiên là chẳng thu hoạch được gì.
Rời bệnh viện, Thôi cảnh quan nói: "Trời không còn sớm nữa, hay là tôi tìm nhà khách cho mấy vị trước, sau đó ăn bữa cơm, sáng mai tới chỗ đội khảo cổ."
Kết hợp các manh mối hiện có, là có người trong đội khảo cổ đang giả ma giả quỷ, theo tôi nghĩ thì nếu đi ban ngày, phá án theo cách thông thường, chỉ sợ chẳng nghe ngóng được gì. Hơn nữa ngộ nhỡ lại xảy ra án mạng, chúng tôi sẽ vô cùng bị đông, chỉ có thể nghiệm thi ở đây.
Bởi vậy tôi có một ý tưởng táo bạo: "Tiểu Đào, hay là bây giờ chúng ta tới chỗ đội khảo cổ, ăn ở cùng bọn họ, anh muốn xem rốt cuộc những sự việc ma quỷ kia là gì."
Tiểu Đào gật đầu: "Đi thì đi, có điều e là rất vất vả, một bệnh nhân như anh có chịu nổi không?"
Tôi vỗ vỗ vào cánh tay bó bột, cười: "Cái này không có gì đáng ngại."
Thống nhất, tôi và Tiểu Đào đi trước, Tống Tinh Thần ở lại chờ Băng Tâm xét nghiệm xong sẽ tới sau. Thôi cảnh quan can ngăn: "Không không, mấy vị đều là cán bộ trung ương, đích thân mạo hiểm không tốt, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì..."
Tôi nói: "Yên tâm đi, đây là chúng tôi tự quyết định, xảy ra bất cứ chuyện gì anh đều không có trách nhiệm. Hơn nữa những nơi còn nguy hiểm hơn chúng tôi đã đi nhiều rồi."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất