Chương 687: Kẻ buôn bán cổ vật
Tôi ngắt lời tên kia, hỏi: "Hắn luôn tìm chính xác vị trí cổ mộ, làm sao tìm được? Dùng la bàn ư?"
Người kia mặt mày hớn hở: "Không không, Chu ca không dùng la bàn, mà trực tiếp đi tới thôi, nói đào là đào, đảm bảo sẽ đào trúng minh khí."
Một người khác bổ sung: "Tôi nhớ có lần Chu ca dẫn chúng tôi tới một bãi đất hoang, cắm một lá cờ nhỏ xuống đất rồi bảo chúng tôi đào xung quanh lá cờ đó."
Tên kia nói tiếp: "Đúng đúng, tôi cũng nhớ lần ấy, sau đó thì chỉ mấy ngày có đội khảo cổ quốc gia tới, tìm được một ngôi mộ lớn chỗ chúng tôi đào."
Tôi đột nhiên biết, Chu Đại không phải thần thánh gì, mà là có người chỉ điểm cho hắn, hoặc có thể là bán tin tức cho hắn."
Tôi hỏi: "Lần này là chuyện gì xảy ra?"
Hắn đáp: "Chỗ này nửa tháng trước chúng tôi đã từng đào, nhưng không được thứ gì tốt, mỗi người chỉ kiếm được trung bình 4000 tệ. Chu Đại nói phía dưới còn thứ tốt, nhưng lúc này đội khảo cổ tới, chúng tôi đành rút lui, ẩn náu trong một nhà khách gần đây. Chu Đại nói mất công tìm kiếm lại để đội khảo cổ hưởng lợi, hắn không phục, dự định sẽ đòi lại. Tôi từng khuyên hắn, nói việc này quá nguy hiểm, đây không phải là đào mộ tổ tiên, mà là cướp trắng trợn. Nhưng Chu ca không nghe, tối hôm qua hắn ra ngoài 1 mình, trở về thì giận đến uống rượu liên tục, còn ném bể chai rượu. Sau đó sáng nay hắn lại ra ngoài, rồi mang về cho chúng tôi thứ này..." Nói xong hắn chỉ bộ trang phục cương thi mình đang mặc: "Hắn bảo chúng tôi ban đêm đóng giả ma vào mộ thất lấy đồ. Không ngờ bị mọi người đuổi kịp. Haiz biết vậy tôi đã không làm, xin chính quyền khoan hồng..."
"Được rồi được rồi." Tiểu Đào cắt lời.
Tôi hỏi bọn họ có gì muốn bổ sung không, họ lại kể thêm vài chi tiết về việc trộm mộ, không phải thứ chúng tôi muốn nghe. Tiểu Đào chuyển ánh mắt cho tôi, sau đó bước đi, lúc về tay ôm một bó dây, bảo họ lần lượt đứng dậy, trói tay từ phía sau.
Bọn họ hốt hoảng la lên: "Chính quyền, đây không giống cô nói, chẳng phải cô bảo khai báo xong sẽ thả chúng tôi sao?"
Tiểu Đào đắc ý: "Tôi có nói tha các anh câu nào? Chỉ nói khai báo xong sẽ không sao, đợi lát nữa cảnh sát tới giải mấy người đi, mấy người chỉ là tòng phạm thôi, tội không lớn."
Tôi không khỏi cười thầm, Tiểu Đào thật là giảo hoạt, từ số tiền kiếm được mà họ vô tình tiết lộ, không tránh khỏi sẽ phải bóc lịch hai năm.
Có điều tôi cũng chẳng thông cảm cho họ, giá trị những thứ họ trộm vượt xa con số mấy chục ngàn, hơn nữa còn thường bị bán ra nước ngoài, quốc gia phải chi gấp mấy lần, thậm chí gấp mấy chục lần đề mua về. Cho họ nhớ đời một lần cũng tốt.
Lúc này Thôi cảnh quan trở lại, mang vật bồi táng về không thiếu thứ gì, chỉ là do cách chuyên chở của đám trộm khiến mấy món bị hư hại. Nếu đội khảo cổ nhìn thấy nhất định tiếc chết thôi.
Thi thể Chu Đại được đặt cạnh xác Tư Mã Đức, cổ họng hắn cũng giống ông ta, mạch máu gồ lên, huyết dịch có màu đỏ tím, bị chính mình gãi đến rách da.
Tôi lấy những vật tùy thân của hắn ra, điện thoại có không ít người liên lạc, giao cho cảnh sát hẳn sẽ bât được một đám con buôn. Ngoài ra tôi tìm được một cuốn sổ séc, phần rìa có sọc lượn sóng màu xanh.
Bảo Thôi cảnh quan đưa cho mình cái bút chì, tôi nhẹ nhàng tô, trên tờ séc xuất hiện một con số, hai trăm ngàn.
Như vậy là đã rõ: "Manh mối đã có, tôi biết giữa hai người họ từng có giao dịch gì rồi."
Tư Mã Đức là một người có tiền án, ông ta lén mua bán cổ vật, có điều vì quá già đời, nên nhà trường thường chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như không.
Thế nhưng Tư Mã Đức không hối cải, thủ pháp gây án của ông ta còn cao cấp hơn. Trước mỗi lần đi khảo cổ, ông ta sẽ báo vị trí cho Chu Đại, bảo hắn đến trước đội khảo cổ, đào đi một ít đồ, Tư Mã Đức sẽ nhận phí bán tin, vừa an toàn lại vừa kín đáo.
Nhưng lần này, vì nguyên nhân nào đó mà hai người đàm phán bất thành...
Tối qua Tư Mã Đức mất tích thật ra là đi mật báo cho Chu Đại. Chu Đại đưa ông ta một tờ séc, nói muốn trộm đồ bồi táng, nhưng Tư Mã Đức từ chối, cũng có lẽ bởi vì giá tiền không đủ, hoặc sợ cảnh sát có mặt ở đây.
Tư Mã Đức xé tờ séc tại chỗ, đàm phán của hai người bị hủy, sau đó chúng tôi tìm tới, lão hồ ly liền nhanh trí diễn trò cho chúng tôi xem.
Chu Đại thật không hổ là kẻ lão luyện, tự mình nghĩ ra một chiêu như thế, kiếm một đống trang phục Thanh triều, đóng giả cương thi, ban đêm chạy tới cướp đồ bồi táng. Nhưng không ngờ giữa đường bị một người thần bí chặn đầu, nên đã bỏ mạng lại đây.
Người thần bí này 100% là thành viên đội khảo cổ, hắn đã biết rõ những việc làm tồi tệ của Tư Mã Đức, cho nên quyết định trừng phạt ông ta, bỏ chất độc vào thuốc hen suyễn.
Tư Mã Đức nửa đêm nghe thấy có ma quỷ lộng hành, ông ta biết rõ quỷ ở đây là ai, cho nên phản ứng đầu tiên là lao vào mộ thất kiểm tra. Khi thấy đồ bồi táng bị mất hết, tâm trạng ông ta kích động, phải xịt thuốc hen suyễn, sau đó thì độc phát thân vong.
Thôi cảnh quan hỏi: "Nói như vậy thì hung thủ đang làm việc nghĩa?"
Tôi nói: "Bất kể động cơ của hắn là gì, nhưng giết người là sự thật, tôi phải bắt hắn về quy án."
"Vậy Tống cố vấn, tiếp theo phải hành động thế nào? Có cần khống chế đội khảo cổ này để điều tra lần lượt?" Thôi cảnh quan hỏi.
"Không, như vậy sẽ đánh rắn động cỏ, giờ chúng ta rút lui đã!" Tôi thần bí nói.
"Bây giờ?" Thôi cảnh quan có vẻ mắc lừa.
Tôi cười nói: "Có câu Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương. Thôi cảnh quan, anh phái mấy cảnh sát giỏi theo dõi tới đây, tốt nhất là những người đã từng qua đào tạo điều tra, mai phục ở phụ cận, giám sát nhất cử nhất động của đám sinh viên này."
Tiểu Đào nói: "Thật không biết cảm thông cho cảnh sát, quanh đây đều là núi rừng hoang vu, nằm phục ở đó biết bao khó chịu. Em có một phương án tốt hơn, tối nay có sự kiện ma quỷ xảy ra, mai ắt có một nhóm công nhân sợ mà bỏ đi, để cảnh sát đóng giả công nhân vào giám sát."
Tôi giơ ngón tay cái: "Khá khen cho chiêu này, rất tự nhiên!"
Thôi cảnh quan hỏi: "Vậy chúng ta rút lui theo danh nghĩa gì, có thể tỏ ra đã mệt mỏi?"
Tôi chỉ đám trộm đang ngồi, nói: "Vừa hay có đám trộm này, chúng ta nói phải về để thẩm vấn chúng."
"Được, để tôi gọi xe cảnh sát tới." Thôi cảnh quan mừng rỡ.
Tôi và Tiểu Đào đi thu xếp một ít vật dụng, Ma Hoa Biện đi vào hỏi: "Đồng chí cảnh sát, mấy người phải đi à?'
Tiểu Đào gật đầu: "Đám trộm mộ này không đứng đắn, phải mang về thẩm vấn xuyên đêm xem chúng còn giấu manh mối nào không."
Tôi bổ sung: "Đây là một vụ án lớn, chắc sẽ mất thời gian đấy."
Ma Hoa Biện hỏi: "Vậy hung thủ giết Tư Mã giảng viên thì sao?"
Tôi đáp: "Phải xem bọn chúng khai báo thế nào, hy vọng tất cả sẽ suôn sẻ, mấy ngày qua phiền các cô chiếu cố rồi."
"Không có gì không có gì." Ma Hoa Biện ngượng ngùng trả lời.
"Phải rồi, xảy ra chuyện này, có còn phải đào mộ tiếp không?" Tôi hỏi.
"Đó là chuyện đương nhiên, đã đào một nửa không thể bỏ đó. Chúng tôi sẽ liên lạc với nhà trường, chắc sẽ cử thêm người xuống...haiz, khu mộ này thật tà môn, đã chết ba mạng người rồi." Ma Hoa Biện ai oán nói.
Lát sau xe cảnh sát tới, cảnh sát bỏ thi thể lên xe, Tiểu Đào ngồi vào ghế sau, giãn gân giãn cốt một cái: "Rốt cuộc tối nay cũng được ngủ giường đệm rồi."
Tôi cười, lúc này Băng Tâm gọi điện tới, la lên: "Tống Dương ca ca, đại sự không ổn!"