Chương 688: Ngươi chính là hung thủ!
Cho rằng Tống Tinh Thần có chuyện, lòng tôi bấ an, lớn tiếng hỏi: "Sao vậy?"
"Thẻ tín dụng của muội bị rơi mất, giờ tiền xe cứu thương cũng không có mà trả. Còn đang phải ở bệnh viện không đi đâu được!" Băng Tâm oan ức nói.
"Tống Tinh Thần sao rồi?" Giờ tôi làm gì có đầu óc quan tâm mấy thứ này.
"Anh ấy không sao, bác sĩ kiểm tra nói chất độc ngấm vào không nhiều, không ảnh hưởng tới chức năng thị lực." Băng Tâm đáp.
Tôi lúc này mới thở phào: "Muội định hù chết ta à? Được rồi, ta chuyển cho muội ít tiền, nếu như Tống Tinh Thần không sao thì lát nữa gặp nhau ở cục."
Trời vừa rạng sáng, chúng tôi về đến thị cục, Tinh Thần và Băng Tâm đã đứng chờ ở cửa, hắn đeo một cái kính râm, tôi hỏi: "Mắt ngươi sao rồi?"
"Không sao, chỉ là thời gian ngắn sắp tới phải tránh ánh sáng mạnh." Hắn nhàn nhạt đáp.
Tiểu Đào trêu ghẹo: "Vẻ ngoài vẫn lạnh lùng lắm."
Tôi lấy túi vật chứng ra: "Băng Tâm, xét nghiệm cái này xem bên trong có thành phần thuốc ngủ không."
Băng Tâm nhìn một cái, nói: "Nhưng đây chỉ là đám đất mà."
"Xét nghiệm đi!" Tôi nghiêm khắc.
Có phương hướng sẵn nên xét nghiệm sẽ rất nhanh, chỉ chừng 15p là Băng Tâm đã có kết quả, thành phần có một loại thuốc ngủ, hàm lượng còn rất cao.
Tiểu Đào gãi đầu: "Chuyện này là thế nào? Sao trong đất lại có thuốc ngủ?"
Tôi cười: "Trong đất dĩ nhiên không có thuốc ngủ, mà là trong nước, nói đúng hơn là trong chén trà của Lộ Tiểu Thiên."
Tiểu Đào bừng tỉnh đại ngộ: "Em nhớ ra rồi, lúc đó Lộ Tiểu Thiên nói cậu ta ngủ rất say, có người bỏ thuốc ngủ vào nước của cậu ta, là La Thư!"
Tôi gật đầu: "Người anh nghi ngờ cũng chính là La Thư. Nhưng chuyện này không được tính là chứng cứ trực tiếp, bởi nữ sinh kia có nói, lều vải không khóa, ai cũng có thể vào. Tuy nhiên tiếp theo ta đã có thể tập trung điều tra La Thư, cho tới khi lộ ra chân tướng."
"Vậy anh cảm thấy hắn sẽ còn gây án?" Tiểu Đào hỏi.
"Không đâu, mục đích đã đạt được. Nhưng hắn cần phải dọn dẹp sạch sẽ, chắc chắn sẽ có hành động." Tôi nheo mắt nói.
Băng Tâm nói: "Trực tiếp bắt thì sao?"
Tôi lắc đầu: "Thời cơ vẫn chưa chín muồi, tạm giữ không có chứng cứ tối đa chỉ được 24 tiếng, nếu hắn cố chết không thừa nhận thì phải thả ra. Huống chi trong tay hắn có một vật có thể phóng ra khói độc, vạn nhất liều mạng với chúng ta thì nguy to."
Tiểu Đào nói: "Ngu ngốc, chuẩn bị mặt nạ phòng độc."
Tôi suy tư chốc lát, nói: "Được, vậy chuẩn bị đi, một mặt để hắn buông lỏng cảnh giác, nghĩ rằng cảnh sát không điều tra nữa, mặt khác ngầm theo dõi hắn tìm chứng cứ định tội."
Tối nay có cố nữa cũng chẳng ích gì, chúng tôi tìm một khách sạn gần đó ngủ qua đêm, vướng mắc trong lòng đã được gỡ bỏ, giấc ngủ thật ngon lành. Sáng hôm sau dậy sớm, tinh thần rất sung mãn.
Tiểu Đào nhắn tin: "Thôi cảnh quan đã bắt đầu hành động, chúng ta thì sao?"
Tôi hồi âm: "Đi ăn sáng!"
Thôi cảnh quan sắp xếp tai mắt xung quanh khu cổ mộ, việc phải làm sau đó là chờ đợi. Quả nhiên không ngoài dự đoán, hôm nay khá đông công nhân đã bỏ về, công việc khảo cổ bị tạm ngưng.
Một ngày sau, đại học Lĩnh Nam cử một giảng viên khác xuống thay, thuận tiện tìm mướn công nhân, cảnh sát đã thành công trà trộn vào.
Tối hôm đó, Thôi cảnh quan nhắn tin: "Hiện trường khảo cổ xảy ra chuyện!"
Tôi hỏi: "Sao vậy?"
"Buổi chiều có người đào được một cuốn sách viết bằng máu, tôi đã chụp lại, giờ gửi cho cậu." Thôi cảnh quan nhắn.
Rất nhanh một bức ảnh được gửi tới, đó là một cuốn sách lụa, trên mặt dùng máu tươi viết: "Đám chuột nhắt dám quấy rầy sự thanh tĩnh của ta. Tối nay giờ Tý lấy mạng ngươi!"
Thôi cảnh quan nói: "Mọi người ở đây hiện giờ rất hoang mang, lại có một tốp công nhân bỏ đi, nghi phạm liệu có hành động tiếp không, có cần bắt luôn?"
Tôi trả lời: "Cứ chờ đã, bọn tôi bàn bạc đối sách ."
Tôi nói với Tiểu Đào: "Xem ra mục đích của người này không chỉ là giết Tư Mã Đức, mà hắn muốn ngăn cản việc đào bới."
Tiểu Đào mơ hồ: "Tại sao mới được, chẳng lẽ đó là mộ của tổ tiên hắn?"
"Không biết, có điều xem ra hắn sẽ có hành động. Chúng ta có cần đi mai phục ở hiện trường không?" Tôi hỏi.
Tiểu Đào cười: "Xung quanh đều là núi rừng, anh có thể nằm trong bụi cỏ một đêm không? Hay là thế này, chúng ta tới thôn gần đó, khi có chuyện thì lập tức hành động."
"Được!" Tôi gật đầu.
Tiểu Đào tới cục mượn một chiếc xe, chúng tôi chạy tới thôn Đại Cương, tìm một nhà trọ để ở. Đêm xuống, mọi người đều hồi hộp chờ đợi, tôi và Tiểu Đào cũng gấp gáp, đã phong tỏa được nghi phạm mà lại để xảy ra án mạng là trách nhiệm của chúng tôi, chỉ có Băng Tâm là vô lo vô nghĩ ngồi chơi điện thoại.
Chớp mắt đêm đã khuya, trời vừa rạng sáng thì Thôi cảnh quan gọi điện tới, la lên: "Báo cáo Tống cố vấn, nghi phạm mất tích, cảnh sát nằm vùng đang lục soát."
Tôi căn dặn: "Nói với họ, trông thấy thứ gì khác thường chớ đụng vào, chúng tôi lập tức tới ngay."
Chúng tôi lao ra khỏi nhà trọ, chạy xe tới hiện trường, gần tới nơi tôi bảo Tiểu Đào tắt đèn xe.
Hiện trường vẫn yên tĩnh như cũ, chúng tôi âm thầm xuống xe, Thôi cảnh quan từ trong bóng tối đi ra, nhỏ giọng hỏi: "Tống cố vấn?"
"Là chúng tôi, đừng bật đèn. Người biến mất từ lúc nào?" Tôi hỏi.
"Khoảng 1 tiếng trước, cũng là cấp dưới của tôi sơ suất, không theo dõi..." Nói đến đây Thôi cảnh quan có chút ảo não.
"Xung quanh nơi này giơ tay không thấy năm ngón, không trách họ." Tôi an ủi.
Đúng lúc này phía bìa rừng xuất hiện một vùng sáng, một bóng người mơ hồ hiện ra, chỉ thấy đại chiến tướng đầu bốc lửa từ từ bước ra, bao quanh người là một vùng sương mù, thoạt nhìn cứ như cái đầu trôi lơ lửng giữa tầng không.
Tôi hưng phấn: "Tới rồi!"
Nơi hắn xuất hiện cách khu lều vải công nhân không xa, một người công nhân trực, nhìn thấy vội hét lên: "Quỷ, có quỷ!"
Tiếng hét chói tai kinh động những người khác, công nhân rối rít chạy đến, sợ hãi lui về phía sau, bên phía lều đội khảo cổ cũng bắt đầu sáng đèn.
Tôi vẫy tay: "Mau đeo mặt nạ phòng độc, bật đèn pin lên!"
Chúng tôi đeo mặt nạ vào, bật đèn pin siêu sáng. Ánh sáng đột nhiên xuất hiện khiến tên chiến tướng khựng lại giây lát, nhưng hắn không chạy mà từ từ rút bên hông ra một thanh kiếm bốc lửa.
Hắn giơ kiếm chỉ về hướng chúng tôi quát lên: "Đám chuột nhắt các ngươi, dám mạo phạm Chinh Tây đại tướng quân ta!"
Tống Tinh Thần vung đao, thanh kiếm trong tay hắn bị đánh văng, cắm vào cành cây, lửa cũng tắt, thì ra là một thanh kiếm đạo cụ.
Tên chiến tướng bỗng lôi trong áo choàng ra một vật, tưởng là vũ khí gì, hóa ra là một chai nước, sau đó tay còn lại lôi ra một viên đá đen sì. Vật kia đúng là thứ hắn dùng để giết người, tôi hô to: "Ngăn hắn lại!"
Tên chiến tướng đang định rót nước vào cục đá thì bị Tinh Thần đá văng ra, hòn đá bật đi rất xa. Hắn kêu lên một tiếng, ném chai nước vào Tống Tinh Thần, nhấc chân chạy.
Nhưng chạy sao cho thoát được Tống Tinh Thần? Hắn vọt tới như một con báo, dùng vỏ đao điểm vào cổ, chiến tướng ngã lăn ra đất.
Tôi đi tới, cái mặt nạ phun lửa kia nhìn rất dọa người, nhưng hoàn toàn không có nhiệt lượng, thậm chí còn lạnh băng. Đưa tay giật một cái, quả nhiên phía dưới là gương mặt La Thư!
Tôi lạnh lùng nói: "End Game chết nhầm, trò chơi kết thúc!"