Âm Phủ Thần Thám

Chương 686: Mạc Kim Giáo Úy

Chương 686: Mạc Kim Giáo Úy


Chúng tôi đến lều của giảng viên Tư Mã, trong lều sáng đèn, thấy tôi đi vào La Thư âm dương quái khí hỏi: "Tìm ra hung thủ chưa, đại trinh thám?"
Tôi chẳng để ý tới cậu ta, nhìn quanh một vòng bên trong, phát hiện một cái túi kiểu cũ, mở ra. Bên trong có rất nhiều lọ thuốc dạng xịt, còn chưa mở nắp, hỏi: "Tư Mã Đức có bệnh hen suyễn?"
Tạ Đỉnh Nam giải thích: "Là hệ thần kinh, bình thường thì không phát tác, nhưng cứ kích động là không thở được." Nói xong cậu ta cầm ly trà lên lắc lắc: "Quái, lúc nãy tôi rót ly trà ở đây, sao giờ không thấy?"
Mặt La Thư thoáng xẹt qua một tia biến sắc.
Rời khỏi lều, Ma Hoa Biện cùng nữ sinh thắt nơ vây lấy tôi và Tiểu Đào, hỏi: "Đồng chí cảnh sát, có thể tiết lộ chút tình hình được không? Giảng viên đột nhiên chết, chúng tôi ai cũng sợ hãi."
Tiểu Đào nói: "Việc này chúng tôi vẫn đang điều tra..."
Ma Hoa Biện không tin: "Lại dùng lời như vậy lấp liếm chúng tôi." Cô ta kéo tay tôi lắc lắc nói: "Đại ca ca, cầu xin anh nói cho chúng tôi biết đi, được không?"
Tôi giả vờ lúng túng, thấp giọng nói: "Vậy hai người không được nói linh tinh ra ngoài đấy nhé."
"Nhất định nhất định!" Hai cô gái đầy mong đợi.
Tôi cố ra vẻ thần bí, nói: "Tôi nghi ngờ vụ án này có thể là do hồn ma quấy phá.'
Bèn nói những gì mình thấy, thêm mắm thêm muối vào, cả hai nghe thì sững sờ. Chào tạm biệt hai cô gái, tôi chờ Tiểu Đào trách mình, nhưng nàng lại không có động thái gì, tôi hỏi: "Sao em không trách anh tiết lộ tiến triển vụ án?"
Tiểu Đào phì cười: "Diễn xuất mèo cào của cậu mà đòi gạt tỷ? Anh đang thả bom mù đúng không? Cố ý ra vẻ tin là có ma, để hung thủ lơ là cảnh giác."
Tôi cũng cười: "Không sai, dục cầm cố túng."
"Nói như vậy là trong lòng anh đã có đối tượng hiềm nghi?"
"Có thì có, nhưng giờ chưa có chứng cứ, nên anh không muốn nói." Tôi tiếp tục mập mờ.
"Lại nữa!" Tiểu Đào khó chịu.
Để ý thấy mặt đất có chỗ ướt, liền dùng túi vật chứng bốc một ít, sau đó ngồi dậy nói: "Giờ nói cho em biết một cái tên thì chẳng ý nghĩa, động cơ hung thủ là gì, tại sao phải giết Tư Mã Đức, chân tướng những thứ này vẫn còn phải vạch trần. Đi thôi, nghiệm thi trước đã."
Chúng tôi đi ngang chỗ gò đất, đám trộm đang ngồi xổm thành một hàng, lúc nãy Tiểu Đào bảo công nhân trông chừng bọn họ, giờ thì những công nhân lại đang tán dóc với họ: "Mấy người ở thôn nào?" "Sao không làm việc gì mà lại đi làm cái việc đào mồ tổ tiên nhà người ta, không sợ trời phạt à?"
Tôi nhìn mà trong lòng thầm cười, thực tế đạo mộ tặc không oai oách chút nào.
Một tên trộm hướng chúng tôi la lên: "Chính quyền, khi nào thì thẩm vấn chúng tôi, chân đã tê rần hết rồi."
Tôi nói: "Ưu tiên người chết trước, các người chờ một chút."
Tên kia không yên tâm: "Tôi có thể thề với trời, chúng tôi chỉ được thuê tới đây. Tất cả chủ ý đều là của Chu Đại."
Tiểu Đào trấn an một câu: "Rồi rồi, tôi biết các anh là người tốt bị dụ dỗ, lát nữa thẩm vấn xong sẽ không sao."
Tiểu Đào lại chơi chữ, hai từ không sao ý nàng ám chỉ là mang về cục tạm giam, nhưng đám trộm lại nghĩ là thả ra, thoáng cái hớn hở, biểu thị sẽ thành khẩn.
Chúng tôi đến bên thi thể Tư Mã Đức, Thôi cảnh quan nhìn đồng hồ đeo tay: "Tôi vào rừng tìm cái xác kia cùng những thứ bị mất."
Tôi nói: "Được, anh gọi thêm mấy công nhân đi cùng. Nếu ngửi thấy trong không khí có mùi tỏi thì phải lập tức dừng lại."
Thôi cảnh quan gật đầu.
Chúng tôi bắt đầu nghiệm thi, thời gian Tư Mã Đức chết chưa quá 1 tiếng, xích lại gần miệng ông ta ngửi, vẫn còn mùi canxi phốt phat. Móng tay hai bên của ông ta bật hết, đầy máu, tôi phân tích nhanh: "Bên trong quan tài có nhiều vết cào cùng với máu, nếu anh đoán không lầm thì chính ông ta tự nằm vào quan tài, sau đó đóng nắp."
"Tự mình nằm vào? Nhưng cái nắp ít nhất cũng phải 50 kg, hai người đẩy còn khó." Tiểu Đào giật mình nói.
"Người đang sợ hãi sẽ có sức lực phi thường, khói độc này khi hít vào sẽ khiến người ta sinh ra sợ hãi to lớn." Tôi giải thích.
"Canxi phốt phát?" Tiểu Đào hỏi.
"Không, canxi phốt phát chỉ là chất giúp nó phát huy tác dụng, hẳn phải là chất hữu cơ mà chưa xét nghiệm ra, tương tự như nhập mộng tán." Tôi đột nhiên có ý tưởng, thứ này không phải là vật chủ nhân ngôi mộ dùng để phòng trộm chứ, liệu có phải là một món minh khí không?
"Có cần phải vào mộ thất tìm dấu vết không?" Tiểu Đào hỏi.
Tôi suy nghĩ rồi lắc đầu: "Không cần, thứ nhất tính phá vỡ điều tra khá lớn, mặt khác vật này bản thân không phải mấu chốt, nó chỉ là một công cụ."
Tôi lấy thính cốt mộc ra nghe nội tạng Tư Mã Đức, trong khoảnh khắc tử vong, tim phổi ông ta cũng ở trạng thái kích thích. Hơn nữa phổi hít vào rất nhiều dị vật, có thể là bụi bên trong quan tài, càng chứng minh lúc đó ông ta đang sợ hãi tột độ.
Lục soát trên người Tư Mã Đức, lấy từng thứ trong túi ra, đột nhiên phát hiện trong ống tay áo xắn lên có một mảnh giấy nhỏ.
Lấy mảnh giấy ra, nó chỉ nhỏ cỡ móng tay, giống như xé ra từ thứ gì đó, trên bề mặt có những sọc lượn sóng màu xanh, không biết để làm gì. Tôi nói: "Đi thẩm vấn đám trộm mộ kia!"
Chúng tôi đến chỗ gò đất, Tiểu Đào hỏi bọn họ tên gì, đám người như điểm danh lần lượt nói: "Tôi tên Trương khiêng linh cữu." "Tôi tên Đồ Bát Nhất." "Tôi là Tứ cô nương..."
Mặc dù chẳng gặp đạo mộ tặc bao giờ, nhưng mấy cái tên này tôi vẫn biết, cả giận nói: "Dừng lại! Lừa ai đó? Đám tên này nếu tôi tổng hợp lại, mai có thể viết tiểu thuyết được đấy."
Tên ngồi đầu lúng túng nói: "Báo cáo chính quyền, đây là biệt danh Chu Đại gọi chúng tôi hàng ngày."
"Nói tên thật!"
"Tôi tên Chu Gia Bảo." "Tôi là Mã Đại Thuận." "Tôi là Chu Nhị Cẩu."...
Tiểu Đào ghi lại lần lượt những cái tên này, sau đó tôi bảo tên ngồi đầu khai rõ sự việc.
Hắn nói, Chu Đại trước đây cũng là người cùng thôn, hơn 10 năm trước ra ngoài làm việc, nghe nói là làm ngành gỗ gì đó, kiếm rất nhiều tiền. Cả thôn đều mong hắn giúp mọi người thoát nghèo, nhưng hắn sống chết không chịu, thôn dân dần chuyển sang ghét hắn.
Năm ngoái Chu Đại quay về thôn, tìm tới mấy anh em chơi với nhau từ nhỏ uống rượu, trong bữa nhậu tiết lộ hắn có một cuộc làm ăn lớn, hỏi mọi người có muốn tham gia hay không.
Có tiền không kiếm thì khốn kiếp, bọn họ ai cũng nghèo kiết xác, lập tức nhận lời.
Vì vậy một đêm gió to trăng mờ, Chu Đại dẫn bọn họ tới khu mộ...
"Nói điểm chính!" Tiểu Đào quát.
"Phải phải, nói điểm chính, nói điểm chính."
Tên kia nói tiếp, qua đêm đó họ mới tỉnh ngộ, thì ra mấy năm nay Chu Đại ra ngoài làm nghề trộm mộ. Hắn nói với họ, quanh thôn của họ là vùng đất vàng về mai táng, bên dưới đều ẩn giấu cổ mộ, tùy tiện đào được một hai lọ sành cũng giá trị cả chục ngàn đô.
Trước lợi ích quá lớn, mọi người động tâm đi theo Chu Đại đào mộ tổ tiên. Trong số họ cũng có vài người đã đọc về nghề này, thì ra trộm mộ cũng không hung hiểm như vậy. Chỉ có tiêu thụ sản phẩm kiếm được mới phiền toái, cách thức tiêu thụ Chu Đại chưa bào giờ tiết lộ, cho nên lần nào cũng là hắn ăn thịt, còn họ húp canh.
Kết quả là có vài người không hài lòng, trong đầu nghĩ chẳng phải chỉ là đào mộ tổ tiên sao, có gì mà khó, tự mình cũng làm được.
Một năm trước trong số họ có mấy người tách ra ngoài làm, lăn lộn nửa năm thì ảo não trở lại, nói Chu ca là chân thần! Thật là đúng với câu nói kia, không so sánh thì không tổn thương. Mấy người bọn hắn lăn lộn trong núi mấy tháng chẳng tìm được ngôi mộ lớn nào, nhưng Chu ca thì lần nào cũng tìm được cổ mộ của quan lại.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất