Âm Phủ Thần Thám

Chương 689: Hiệp khách hành

Chương 689: Hiệp khách hành


Khi trông thấy La Thư bị bắt, các đội viên đội khảo cổ đều bàng hoàng. Tôi nghiên cứu trang bị của hắn một chút, phát hiện bộ giáp hắn làm bằng cao su, sơn rất giống sắt. Trong mặt nạ phun lửa giấu băng khô và hai cái bóng đèn đỏ, ánh sáng chiếu xuyên qua băng khô ra không khí, giữa ban đêm thật giống như ngọn lửa, Thanh kiếm kia cũng tương tự như vậy, rất hiện đại.
Ngoài ra bên dưới mặt nạ phun lửa, hắn có đeo một cái mặt nạ chống độc. Thứ tôi hứng thú nhất vẫn là cục đá đen kia, lật đi lật lại không biết nó là cái gì, Tống Tinh Thần nhận lấy, hỏi tôi: "Ngươi xem cái này giống thực vật nào?"
Nghe hắn nhắc nhở, tôi mới hiểu: "Mạn đà la? Hiểu rồi, đây là một bông mạn đà la hóa thạch, dưới sự biến đổi của đất sinh ra lượng lớn canxi phốt phát, cho nên chỉ cần rót nước lên bề mặt nó sẽ bốc ra lượng khói độc lớn cùng với khí gây ảo giác. Có điều khí gây ảo giác này hiệu lực quá mạnh đi."
"Đây hẳn là loài mạn đà la (cà độc dược) starry đã tuyệt chủng, nghe nói độc tính cực mạnh." Tống Tinh Thần giải thích.
Ai ai cũng quan tâm đến chân tướng sự việc, tôi đưa tay ra dấu im lặng, sau đó nói: "Chờ chúng tôi tra được sẽ cho mọi người biết. Nơi này không có ma quỷ, chỉ có con người bụng dạ khó lường. Mọi người mau ổn định mà tiếp tục công việc đào bới đi."
Chúng tôi giải La thư về thành phố, thẩm vấn ngay trong đêm. Bên trong phòng khẩu cung, La Thư giận dữ nói: "Tại sao mấy người không sợ?"
Tôi bất đắc dĩ nhún vai: "Bởi vì từ trước tới giờ tôi luôn tin chắc ma quỷ không hại được người. Nói đi, tại sao phải làm ra chuyện như vậy?"
La Thư cắn răng không nói, Tiểu Đào đập bàn một cái: "Bốn mạng người, bằng chứng như sơn, bất kể cậu có khai hay không thì cũng không thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật. Tôi khuyên cậu nên thành thật, đối với mình cũng là một loại giải thoát."
Đột nhiên hắn bưng mặt khóc lóc thảm thiết, sau đó ngẩng cái mặt giàn dụa nước mắt lên nói: "Lão già khốn nạn kia đang đào mộ phần tổ tiên chúng tôi, tôi có thể mặc kệ sao?"
"Cái gì?" Tôi và Tiểu Đào cả kinh.
La Thư từ từ kể lại, hắn đi theo giảng viên Tư Mã đã hơn ba năm, sớm biết ông ta làm những chuyện xấu xa. Thân là giảng viên mà không làm gương nên hắn đặc biệt khinh thường.
Một tháng trước bọn họ tới đây tiến hành thăm dò theo thường lệ, thì qua hóa nghiệm tầng đất đã phát hiện nơi này ẩn chứa một ngôi mộ ngũ đại thập quốc.
La Thư chợt nhớ nhà mình thời ngũ đại thập quốc có một vị tổ tiên là đại tướng quân. Hỏi thăm một chút về nhà thì đúng như dự đoán, vị tướng quân kia được chôn ở đây.
La Thư âm thầm tìm giảng viên Tư Mã, nói tình hình cho ông ấy, nhưng Tư Mã Đức lại giảng giải một hồi đạo lý, nói cái gì mà vật thuộc về sở hữu quốc gia, không phải của cá nhân. Kết quả ngay hôm sau liền có một toán trộm mộ chạy tới, đào đi mấy thứ.
Tư Mã Đức vẫn như những lần trước, diễn xuất tố cáo hành vi của đám trộm mộ, nhưng La Thư thì biết Tư Mã Đức đã bán tin ra ngoài. Hắn ôm hận trong lòng, hận luôn cả đám trộm mộ.
Từ hôm đó, hắn hạ quyết tâm phải làm gì đó. Bởi vậy liền lén lút đi quanh thị trấn mua nguyên vật liệu, ngụy tạo ra ma quỷ ở hiện trường, ý định ngăn cản công việc khảo cổ.
Kế hoạch rất thành công, không khí quỷ ám bao trùm công trường, khiến lòng người hoang mang. Hôm đào tới cửa mộ, La Thư phát hiện một khối đá trấn mộ, cục đá màu đen sì như móng rồng, hắn bèn giấu đi.
Mang cục đá vào trong lều với ý định dùng cồn rửa sạch, ai ngờ trong cồn có một lượng nước rất nhỏ nhưng cũng khiến nó xảy ra phản ứng. Cục đá sôi lên, phun ra một luồng sương trắng, hắn hít vào một chút thì cảm thấy khổ sở không chịu nổi.
Nói tới đây La Thư kéo khăn quàng cổ xuống, chỉ thấy cổ hắn bị xước nhiều vệt, da bong tróc.
Tôi giật mình, thì ra chứng cứ có sẵn trên người hắn.
La Thư tiếp tục khai, tác dụng của cục đá khiến hắn thông suốt, cho rằng đây là chỉ thị âm thầm của tổ tiên, để cho hắn ngăn cản Tư Mã Đức.
Vì vậy hắn bắt đầu một kế hoạch to gan điên cuồng hơn, hắn phải thay tổ tiên mình xử lý lão già khốn nạn này!
La Thư lên mạng dùng tên giả mua một bộ giáp giả bằng cao su, tự mình độ lại một chút, biến nó thành một thứ đáng sợ.
Tối hôm trước, hắn tự chế ra một bức thư nặc danh không nhìn ra nét chữ, đặt ở đầu giường Tư Mã Đức, hẹn gặp ông ta trong mộ thất, còn mình thì vào đó mai phục trước.
Nhưng chuyện bất ngờ xảy ra, hai công nhân uống say đánh cược với nhau xông vào, La Thư đang nấp phía sau quan tài sợ lộ, quyết định giết người diệt khẩu, mà một khi có người chết, không khí quỷ quái nơi này sẽ càng ma mị.
Hắn bèn thử nghiệm cục đá một chút, hiệu quả còn hơn cả mong đợi, một người đàn ông chết tại chỗ, một người định bỏ chạy thì bị hắn dùng xà beng đập chết, nhưng lại xổng mất nữ công nhân.
Lần đầu tiên giết người, La Thư hoảng sợ, vốn muốn bỏ cả hai cái xác vào quan tài, nhưng do sợ hãi cộng với tiếng thét chói tai của cô gái bên ngoài, hắn lập tức rời đi.
Cô gái la hét ầm ĩ đánh động toàn bộ khu công trường, La Thư nhân bóng đêm, vội chạy về lều, cởi khôi giáp giấu vào cái hố đào sẵn đằng sau, rồi vào lều nằm. Bức thư nặc danh kia Tư Mã Đức còn chưa phát hiện, La Thư cảm thấy chiêu này không ổn, liền xé bỏ.
Giống như tổ tiên phù hộ, nhân chứng kia lại phát điên, hắn càng thêm tin chắc, ở địa bàn của tổ tiên mình làm gì cũng được trợ giúp.
Nhưng sau đó chờ mãi không có cơ hội thích hợp, tối hôm chúng tôi đến, La Thư ở bên ngoài chôn máy ghi âm, vốn định dọa chúng tôi thì lại trông thấy Tư Mã Đức lén rời khu trại.
La Thư đi theo, thì ra Tư Mã Đức vào rừng gặp mặt Chu Đại. Hắn định ra tay trộm mấy món minh khí trong mộ, nhưng không thống nhất được giá cả, Tư Mã Đức xé toạc tờ séc, Chu Đại nổi giận nói: "Ông không cho thì tự tôi lấy!"
Tư Mã Đức cảnh cáo: "Anh đừng to gan lớn mật, có cảnh sát ở đây đấy."
Chu Đại cười lạnh: "Nếu tôi mà sảy chân thì ông cũng đừng thoát liên lụy!"
Nghe tới đó La Thư đã đoán chắc Chu Đại sẽ hành động, vì vậy nhanh chóng quay về lán trại...
Tối hôm sau, La Thư bỏ thuốc ngủ trong ly trà của Tạ Đỉnh Nam, đồng thời bỏ một ít vụn đá vào thuốc hen suyễn của Tư Mã Đức. Hắn âm thầm rời đi, vào rừng mai phục, quả nhiên Chu Đại dẫn người tới, lại còn đóng giả thành cương thi.
La Thư trên đường đã chặn giết Chu Đại, dọa lui chúng tôi. Sau khi quay về lán trại thì một 'tin tốt' truyền tới, Tư Mã Đức cũng đã chết.
La Thư vui mừng khôn xiết, sau đó lại đến lượt chúng tôi tuyến bố không điều tra, cả đêm đó hắn lâng lâng trong thắng lợi, thầm cảm tạ tổ tiên phù hộ.
Hắn dĩ nhiên hoàn toàn không ngờ tới, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, từ thời điểm đó chúng tôi đã nhắm vào hắn.
"Lão già này tội ác tày trời, tất cả những gì tôi làm là thay trời hành đạo!" La Thư vẫn còn tỏ ra quanh minh lẫm liệt.
Tôi nói: "Xem ra cậu vẫn nghĩ mình cao đẹp lắm, nhưng câu thay trời hành đạo này không rửa sạch tội danh của cậu được đâu."
La Thư khinh thường nhìn tôi: "Tôi chỉ làm việc nên làm, nếu như đổi lại là anh, tận mắt chứng kiến mộ phần tổ tiên bị đào bới, anh sẽ dửng dưng được sao?"
Tiểu Đào than: "Thằng bé ngốc, tại sao không tố cáo Tư Mã giảng viên, mà lại phải dùng cách cực đoan này?"
La Thư cố ngăn dòng lệ nóng, nghiến răng ken két: "Tôi còn thiếu gì mà chưa làm? Đã báo cáo nhà trường, cũng từng viết thư báo cho cục quản lý văn vật, một năm viết tới cả 80 thư tố cáo, nhưng đều như đá ném xuống biển, cả cái ngành này đều vô dụng!"
"Lão ỷ vào kinh nghiệm lâu năm, ỷ vào việc giảng dạy hơn nửa số sinh viên trong trường, hô phong hoán vũ, chẳng những sàm sỡ nữ sinh, còn ăn cắp bảo vật quốc gia bán ra nước ngoài. Họ La tôi mặc dù chỉ là một tên sinh viên nghèo, nhưng trong thời điểm mấu chốt thì phải làm hiệp khách thanh trừng cái ác!"
Tôi và Tiểu Đào trao đổi ánh mắt, nàng gật đầu một cái: "Được rồi, thẩm vấn kết thúc!"
Lúc bị giải đi, La Thư vẫn không hề có chút nào sợ hãi cái chết, ngược lại còn ngâm nga câu thơ của Lý Bạch trong hành lang, bài thơ Hiệp Khách Hành.
Nghe xong, hốc mắt Tiểu Đào khẽ ướt: "Nếu như cậu ta sinh ra ở thời cổ đại, chắc sẽ là một hiệp khách chứ? Thật đáng tiếc, một thanh niên tốt."
Tôi nói: "Mặc dù miệng hắn xưng là hiệp khách, thực tế lại là biện minh cho hành động của mình. Cả cuộc sống sinh viên không làm gì, nhưng vào lúc này lại giết kẻ ác, bảo vệ kho báu quốc gia, trở thành một cá nhân vĩ đại với tổ tiên. Cảm giác vinh quang này đã sớm vượt qua cái chết rồi!"
Tiểu Đào kinh ngạc nhìn tôi: "Sao anh hiểu rõ như vậy?"
Tôi nói: "Hồi em mới quen anh, đi đâu cũng giới thiệu anh là truyền nhân của Tống Từ, anh trong lòng cũng không thoải mái. Nói theo một cách nào đó, anh cũng được ăn theo hào quang của tổ tiên, nhưng cứ qua mỗi vụ án, người anh quen biết càng nhiều, anh hy vọng mọi người nhìn anh với tư cách là Tống Dương, chứ không phải là hậu nhân của Tống đề hình."
Tiểu Đào hôn nhẹ lên má tôi: "Thực ra trong mắt em, anh đã sớm vượt qua ông ấy rồi!"
Một tuần sau, qua xét xử của tòa án nhân dân thành phố Vân Lĩnh, bị cáo La Thư phạm tội cố ý giết người, tuyên án tử hình.
La Thư chấp thuận bản án, không kháng cáo...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất