Âm Phủ Thần Thám

Chương 693: Cái xác thứ hai.

Chương 693: Cái xác thứ hai.


Thanh niên sống chết không chịu, cuối cùng bị Tống Tinh Thần cưỡng chế mới cởi quần ra. Quả nhiên tôi lại phát hiện một sợi dây nylon, lôi từ trong trực tràng ra một cái bao cao su chứa ma túy.
Bị bắt quả tang cùng tang vật, thanh niên sợ đến xanh mặt, tôi lạnh lùng nói: "Khai mau! Đồng bọn còn những ai, ai là người chủ mưu?"
"Không...không, tôi bị ma quỷ ám ảnh nên mua...mua."
"Trùng hợp thế sao, trong hậu môn người chết cũng có ma túy, xem ra hai người có thần giao cách cảm, nhìn vào mắt tôi!" Tôi nói rồi phát động minh vương chi đồng.
"Á!!!"
Sau tiếng hét thảm, phòng tuyến tâm lý của thanh niên đã tan vỡ, tôi nhấc một chai sữa trên giá, vừa uống vừa nói: "Khai báo đi!"
Hắn run lẩy bẩy, nói mình là một kẻ vô công rồi nghề ở Phù Phong, hồi trước đám bạn nói có mối buôn bán kiếm bộn tiền, hỏi hắn có muốn tham gia hay không. Khi biết là vận chuyển ma túy, hắn rất sợ, từ chối. Nhưng đám bạn vỗ ngực đảm bảo không việc gì, con đường này đã làm 5 năm, chưa từng bị phát hiện. Long ca một mắt phụ trách có quan hệ rất cứng, xảy ra cái gì cũng bao che được. Bạn hắn còn nói, ban đầu Long ca cũng lăn lộn như họ, giờ đã ở biệt thự, có xe riêng rồi. Chứ cứ sống có uy tín, chẳng màng phú quý, đi làm chán tay thì đến bao giờ mới phát tài.
Không kìm được cám dỗ tiền tài, hắn đồng ý, được bạn giới thiệu cho Điền Nam độc nhãn Long ca. 'Nghiệp vụ' chủ yếu của Long ca là mua ma túy từ Điền Nam, vận chuyển tới các thành phố lớn, bán lãi gấp mấy lần. Mỗi lần vận chuyển đều chiêu mộ một đám thanh niên, nhét ma túy vào người, lên tàu giả bộ như không quen biết, dù bị bắt cũng không ảnh hưởng tới những người còn lại.
Độc nhãn Long ca còn đảm bảo với hắn, nếu nhỡ bị phát hiện, chỉ cần kín miệng, sẽ tìm cách cứu được hắn ra. Nhưng nếu ai tiết lộ dù nửa chữ với cảnh sát, hắn sẽ cho người giết chết.
Nói tới đây, thanh niên sợ hãi nhìn cái xác, đứng ôm đầu khóc lên: "Tôi xong đời rồi, Long ca nhất định sẽ giết tôi như giết hắn!"
Tôi hỏi: "Làm sao cậu biết nạn nhân bị độc nhãn Long ca giết?"
"Cái này còn phải hỏi sao, tên mặc áo sơ mi hoa này là một gã đầu gấu, bình thường ai dám đụng tới hắn. Ban nãy tôi thấy cảnh sát đường sắt tra hỏi gì đó, nhất định là hắn đã nói gì không nên nói mới bị diệt khẩu. Thủ đoạn Long ca rất thâm độc, cảnh sát các người căn bản không đấu lại đâu." Thanh niên đáp.
Tôi với Tiểu Đào không nhịn được cười: "Lão đại của các cậu chỉ là thổi phồng trước mặt đám đàn em không rành thế sự thôi. Hắn muốn đảm bảo dù gặp cảnh sát thì các cậu vẫn nghe lời hắn. Thôi đã lỡ rồi thì nói luôn đặc điểm của đồng bọn các cậu đi."
Bất luận tôi có hỏi thế bào, hắn đều không chịu khai, luôn mồm xin chúng tôi chừa cho con đường sống. Tiểu Đào phì cười: "Thành thật để nhận khoan hồng mới là đường sống của cậu. Tự mình nhét ma túy vào người với bị người khác sai khiến là hai khái niệm khác nhau. Cậu mới chừng 20 tuổi, thanh xuân lại phải ngồi bóc lịch mấy chục năm, cậu nghĩ lúc ra tù còn có thể đi làm, lấy vợ sinh con được nữa sao?"
"Dù gì thì tôi cũng không nói, tôi không muốn chết!" Hắn lắc đầu liên tục.
Tôi quay qua nháy mắt với Tinh Thần: "Chặt tay hắn!"
Tống Tinh Thần rút đao, chém thẳng về hướng cổ tay hắn, thanh niên la hét ầm ĩ, lưỡi đao cách tay hắn vài cm thì dừng lại. Tôi nói: "Lần này là thẻ vàng, lần kế sẽ là thật. Khai mau!"
Có tiếng nước chảy tí tách, thì ra hắn đã đái ra quần, há miệng run rẩy khai hết đặc điểm của đồng bọn.
Tiểu Đào lập tức báo cho cảnh sát đường sắt, tả đặc điểm để họ âm thầm tập kích các toa xe nơi 8 nghi phạm ngồi, chờ mọi người tập hợp rồi hành động chung.
Tôi móc ra 10 tệ đặt dưới đáy chai sữa vừa uống trên bàn, nói: "Đi thôi!"
Sau đó thì rất suôn sẻ, đám người vừa trông thấy chúng tôi và cảnh sát ập vào thì không đánh mà tự loạn, nhiều tên còn tìm cách nhảy cửa sổ thoát thân. Tiểu Đào hô lên: "Đám người này vận chuyển ma túy, không được cho chúng chạy. Hỗ trợ cảnh sát sẽ được thưởng tiền!"
Trong nháy mắt 8 tên đều bị hành khách vây lại, ảo não bó tay chịu trói. Sau đó Tiểu Đào gửi phong bao wechat cho những người hỗ trợ. Có người kêu tiền thưởng quá ít, có thể cho thêm không, Tiểu Đào cung kính hành lễ nói: "Cảm tạ mọi người đã cống hiến cho sự nghiệp phòng chống ma túy!" Khiến đối phương không còn gì để nói.
Tám người bị giải về toa ăn, đơn giản thẩm vấn một chút, manh mối họ cung cấp cơ bản là giống thanh niên kia, đội trưởng hỏi tôi: "Án mạng này chẳng lẽ là mâu thuẫn nội bộ?"
Tôi nói: "Chưa tìm được nghi phạm mấu chốt thì không thể kết luận. Đội trưởng, phiền các ông hỗ trợ đi tìm một gã đàn ông chột mắt.
Đội trưởng than thở: "Chẳng phải tiểu thư ban nãy nói tìm từ đầu tới cuối tàu không có ư?"
"Lúc tàu dừng có ai xuống không?" Tôi hỏi.
"Không có, tôi có thể đảm bảo." Đội trưởng lắc đầu.
Tôi thầm than, đặc điểm gã này dễ nhận như vậy, mà tìm hai lâng đều không thấy, chứng tỏ là cải trang rồi. Chúng tôi đã quá u mê với đặc điểm con mắt chột của hắn.
Nhân lúc cảnh sát đường sắt đều ở đây, tôi hỏi: "Vừa nãy có người nghi ngờ nạn nhân này đúng không?"
Một cảnh sát bước ra nói: "Là tôi, tôi thấy hắn lén lén lút lút, liền yêi cầu trình cmnd, kiểm tra hành lý. Người này mượn cớ đau bụng chạy đi, sau đó không tìm thấy, lần thứ hai gặp lại thì đã chết rồi."
"Hắn không nói gì chứ?" Tôi hỏi.
"Không, từ đầu đến cuối toàn lấp liếm." Cảnh sát nói.
"Chuyện xảy ra khi nào?" Tôi hỏi tiếp.
"Khoảng 1 tiếng trước." Cảnh sát viên suy nghĩ rồi trả lời.
Thời gian có lẽ là đúng, chuyện xảy ra trước khi tôi bắt gặp hai tên nói chuyện ngoài điểm nối tàu. Tôi lại xác nhận với tên thanh niên một điều, đó là quan hệ giữa người chết và độc nhãn khá gần, là đại ca và đàn em. Hai người đã lăn lộn với nhau 5 năm rồi, nếu không phải bản thân nạn nhân nghiện ma túy, nướng toàn bộ tiền kiếm được vào việc hút chích thì cũng không đến nỗi giờ vẫn phải làm chân vận chuyển quèn.
Bởi vậy tôi cho rằng, không thể nào độc nhãn chỉ vì thấy hắn bị cảnh sát nghi ngờ mà giết người diệt khẩu, nạn nhân bị đâm có hai khả năng, một là xảy ra mâu thuẫn nào đó khác với Long ca; hai là hắn gây mâu thuẫn với người ngoài.
Đang định tự mình đi điều tra thì có một người xông tới, lớn giọng hét: "Tống thần thám, Tống thần thám! Tôi có đầu mối quan trọng muốn cung cấp!"
Quay đầu lại, là anh trai mặt đen, tôi nghiêm mặt: "Chúng tôi đang phá án, anh tới đây làm gì?"
Mao Cương cười rạng rỡ, lần lượt mời thuốc các cảnh sát, nói: "Vừa rồi chẳng phải là các cậu bắt ma túy sao? Toàn bộ cảnh sát đều ập vào toa số 13, sau đó thì phát hiện có một người lúc trước ở toa không quay lại, tôi cho rằng anh ta đi nhà cầu, nhưng giờ vẫn chưa thấy về. Liệu người này có phải là đồng bọn?"
"Người nào?" Thoáng cái tôi bị hấp dẫn.
Anh ta miêu tả qua vẻ bề ngoài, tôi nhớ trong toa xe mình quả có một người như vậy, nhưng tôi và anh ta không nói chuyện với nhau, thuận miệng đáp: "Cám ơn manh mối anh cung cấp, anh đi về toa đi."
Mao Cương lại nói nhảm một hồi rồi mới chịu đi, lúc này Băng Tâm gọi điện tới, ngữ khí hốt hoảng: "Tống Dương ca ca, huynh đang ở đâu?"
"Toa ăn uống, sao vậy?" Tôi hỏi.
"Lại phát hiện một cái xác, ở toa giường nằm, mọi người mau tới đi." Giọng của Băng Tâm không giấu được sợ hãi.
Mặt tôi liền biến sắc: "Nạn nhân là ai? Độc nhãn long à?"
"Không, là một ông già trong toa xe chúng ta!" Băng Tâm đáp.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất