Âm Phủ Thần Thám

Chương 694: Mâu thuẫn

Chương 694: Mâu thuẫn


Chúng tôi vội chạy tới toa giường nằm, Băng Tâm và một cảnh sát đường sắt đang đứng trước cửa toilet, cửa toilet khép hờ, loáng thoáng trông thấy một chiếc giày cùng với máu tươi đầy đất.
Bàn chân của người chết bị kẹp vào cánh cửa, tôi thận trọng đẩy nó ra. Bên trong là một ông già ngồi dưới đất, người khoác bộ đồ rẻ tiền với chiếc áo len lót trong. Ông già bị đâm nhiều nhát vào ngực, chiếc áo len loang lổ máu.
Máu dưới đất đã bắt đầu chuyển sang màu đen, tôi kiểm tra tĩnh mạch cổ và vạch mí mắt, thời gian chết là rất gần. Tôi hỏi: "Lúc phát hiện, phòng vệ sinh có khóa không?"
Cảnh sát trả lời: "Không, là tôi sơ suất, vì cửa hiện chữ 'không có người'. Tôi đi qua hai lần cũng không đẩy cửa kiểm tra. Vừa rồi có một hành khách sử dụng phòng vệ sinh, phát hiện cửa không mở được, tôi tới dùng sức đẩy mạnh thì trông thấy người chết bên trong, mới gọi tiểu thư họ Tôn này."
Tôi nhìn quanh, phát hiện trước sau toa xe không có cảnh sát, lẽ nào hung thủ nhân lúc chúng tôi bắt ma túy mà ra tay, cho nên không bị bắt quả tang?
Hung thủ này cũng quá to gan rồi!
Tôi bước vào kiểm tra thi thể, vết dao trên ngực nạn nhân rất dày, nhưng không trúng tim, do có áo len nên tôi không kiểm tra kỹ được, tạm thời chưa sử dụng thính cốt mộc.
Lục soát túi, tìm được ví tiền, điện thoại, cmnd. Ông già tên Phan Căn Sinh, trong ví có để ảnh một thanh niên, nhìn tướng mạo có vẻ là con trai ông ấy.
Điện thoại của nạn nhân có một tin nhắn chưa gửi, nội dung viết: "Tôi đã trông thấy người giết con trai mình, hắn vẫn đang làm công việc cũ,..."
Có vẻ ông già có dính líu tới tổ chức buôn ma túy này. Để ý thấy tay nạn nhân có vết máu, cầm lên thì thấy ngón tay bàn tay phải bị cắt một vệt dài. Thoạt nhìn thì có vẻ như là nắm lấy lưỡi dao để kháng cự, nhưng nhìn kỹ thì thấy bất thường. Người bình thường cầm dao, lưõi dao sẽ hướng xuống dưới, theo lý thì vết cắt phải trong lòng bàn tay mới đúng.
Nhưng ngón tay bàn tay phải quả thật có hằn vết sống dao, chứng tỏ đúng là ông ta dùng tay túm lưỡi dao. Tôi nhấc tay trái nạn nhân lên, qua kích thước và độ chai sạn, tay trái mới là tay thuận. Việc này cũng có chút khác thường, trong lúc nguy cấp, hẳn phải dùng tay thuận ngăn cản mới đúng.
Đứng dậy nhìn quanh, máu dính trên tường ở vị trí rất thấp, lượng máu cũng không nhiều, lại có chút khác thường. Đúng là áo len thấm máu tốt, nhưng máu dính ở vị trí thấp như vậy, lẽ nào là bị đâm lúc đang ngồi?
Án mạng này đâu đâu cũng thấy điểm mâu thuẫn, khiến tôi khá là đau đầu.
Tôi lùi ra ngoài, phất tay: "Mang thi thể ra toa ăn đi."
Cảnh sát đường sắt khó hiểu: "Nhưng toa này cách toa ăn rất xa, khiêng cái xác tới đo nhất định sẽ gây ra khủng hoảng, hiện giờ hành khách đã đủ căng thẳng rồi."
Đây đúng là một vấn đề rất thực tế, Băng Tâm đề nghị: "Hay là mở cửa, mang xuống toa ăn từ bên ngoài?"
Liếc nhìn cửa sổ, tôi nói: "Bên ngoài không có mặt trời, thôi thì nghiệm bên ngoài luôn đi. Để ta liên lạc cảnh sát địa phương, bảo họ lát nữa mang thi thể về, cũng không thể cứ thế mà chở đến trạm cuối của tàu được."
Cảnh sát lập tức liên lạc những người khác tới, mở cửa toa, dùng ga trải giường khiêng thi thể ra bên ngoài.
Tôi cũng đã bảo Tiểu Đào tới đây, mình thì cùng Băng Tâm xuống tàu, con mắt tôi quét nhanh phía đường ray, quả nhiên phát hiện một vật phản quang. Lại gần nhìn, thì ra là một con dao dính máu, bị vứt ra bên ngoài.
Đeo găng tay nhặt con dao lên, Băng Tâm lấy một túi vật chứng, hỏi: "Đây là hung khí?"
"100%. Muội có băng dính trong suốt không?" Tôi nói.
Băng Tâm mượn cảnh sát đường sắt, tôi rắc một lớp tro rong biển lên cán dao, rồi dùng băng dính để lấy mẫu vân tay. Phần kim loại lộ ra phía cuối con dao lấy được một dấu vân tay ngón cái rất hoàn chỉnh.
Điều kiện hiện giờ có hạn, chỉ có thể trông cậy vào vân tay này. Tôi hy vọng lát nữa cảnh sát địa phương tới có thể bắt được hung thủ để tránh đêm dài lắm mộng.
Giao mẫu vân tay cho Băng Tâm, tôi nói: "Đám buôn ma túy đều ở trong toa ăn, muội qua đó lấy mẫu vân tay lần lượt từng người, nhất là ngón cái hai tay. Xem hung thủ có nằm trong số chúng không."
Băng Tâm le lưỡi: "Muội đi một mình à? Huynh đi cùng muội đi."
"Ta còn phải nghiệm thi, không sao đâu, có đội trưởng ở đó, ai dám chống đối cứ nhớ mặt, lát nữa ta sẽ tới giáo huấn." Tôi cười.
Băng Tâm đi khỏi, tôi bắt đầu nghiệm thi, bảo mấy cảnh sát đường sắt đứng giơ cao tấm ga trải giường để che tầm mắt hành khách, tôi cắt quần áo nạn nhân ra. Để ý thấy vết dao trên ngực rất ngay ngắn, mặc dù vị trí lộn xộn, nhưng lực đâm rất đều. Bên cạnh đó, mặt ngoài vết thương rất giống với vết đâm phần bụng của thanh niên áo sơ mi hoa.
Vết dao như vậy chứng tỏ, hung thủ lực nắm rất tốt, là chuyên gia dùng dao, ngón cái đè lên cán dao, lúc ra tay đầu óc tỉnh táo.
Nhưng đây cũng là một điểm mâu thuẫn, nếu như đầu óc hung thủ tỉnh táo, sẽ không đâm bừa như vậy, hẳn phải một dao chí mạng mới đúng.
Trên cơ thể nạn nhân còn đọng lại một lớp mồ hôi, lượng mồ hôi cũng khác thường. Con người khi đặc biệt sợ hãi, sẽ không đổ quá nhiều mồ hôi, tôi đã nghiệm nhiều thi thể rồi, đổ một lượng lớn mồ hôi lúc gần chết như vậy gần như là chưa thấy.
Đương nhiên điều này cũng có thể là liên quan đến cơ địa cá nhân, có lẽ ông ta là một người dễ ra mồ hôi.
Nghĩ tới đây, tôi kiểm tra phần cổ áo, ống tay áo, không có quá nhiều mồ hôi thấm trên đó, chứng tỏ mình đã nghĩ lầm rồi.
Lúc này thì Tiểu Đào và Tinh Thần tới, trông thấy cái xác, Tiểu Đào kinh ngạc: "Phạm tội trước gió, quá càn rỡ!"
"Đừng vội kết luận, vụ án này anh cảm thấy có điểm khả nghi." Tôi xoa xoa huyệt thái dương.
"Là gì?" Tiểu Đào hỏi.
"Chờ khám nghiệm xong anh sẽ cho em biết. Phải rồi, giúp anh tìm lại tên chột lần nữa đi." Tôi cầm hung khí lên nói: "Đây là một con dao thủ công, hẳn phải có vỏ. Giờ này mà mang vỏ dao trên người thì rất nguy hiểm, anh nghĩ chủ nhân nó đã vứt bỏ rồi. Em để ý kỹ những thùng rác trên tàu. Còn nữa, hẳn là tên chột đã giả dạng, ví như đeo kính râm chẳng hạn, cổ hắn có hình xăm, chắc sẽ dùng khăn che đi. Cứ theo đặc điểm đó mà tìm."
"Được, em đi ngay!" Tiểu Đào gật đầu.
Sau khi hai người đi, tôi lấy thính cốt mộc nghe một chút, phổi nạn nhân bị tổn thương nghiêm trọng, gan lại có một khối xơ cứng, cảm giác như là khối u.
Cầm giày nạn nhân lên xem, chỉ phần gót giày dính máu, còn mũi và đế giày vô cùng sạch sẽ, đây cũng là một điểm khả nghi.
Lúc nạn nhân bị đâm, máu văng lên giày có xác suất rất cao, trừ khi từ lúc bắt đầu ông ta vẫn trong trạng thái ngồi.
Tất cả các điểm mâu thuẫn chắp nối lại, tôi có một ý nghĩ mơ hồ, vụ án này khả năng cũng không phải giống như bề ngoài, mà nó có ẩn tình khác!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất