Chương 697: Tống Dương lái máy bay
Tối hôm đó chúng tôi tới cục cảnh sát thành phố Phù Phong. Điều khiến chúng tôi kinh ngạc là cả Tôn Lão Hổ, Vương Nguyên Thạch và Lão Yêu đều đang ở đây. Tôn Lão Hổ cười ha hả nói: "Chờ mấy người tới, rau cúc cũng lạnh."
Tôi đáp: "Trên tàu gặp mấy tên buôn ma túy, có điều đã giải quyết hết. Tôn thúc thúc, tâm trạng thúc tốt như vậy, phải chăng tàn dư của Cảnh Vương gia đã được xử lý?"
"Người thì quả thật bọn ta đã bắt được, nhưng..." Vừa nói, Tôn Lão Hổ liền nhíu mày.
Hành động trảm lang vừa rồi chúng tôi đã tận diệt tập đoàn trải dài ba tỉnh của Cảnh Vương Gia, nhưng có một con cá lọt lưới, chính là tên Thợ Đồng Hồ.
Mới đây không lâu, cảnh sát đã phát hiện tung tích của Thợ Đồng Hồ. Lúc vây bắt thì đám giang hồ dựa vào địa thể hiểm yếu để chống trả. Đội đặc nhiệm rất nhanh thì đã đánh hạ toàn bộ, bắt được mấy tên. Qua thẩm vấn chúng khai, Thợ Đồng Hồ đang hành động trong bóng tối, tựa hồ là muốn phục hưng thế lực của Cảnh Vương Gia.
Nhưng với sự giảo hoạt của mình, Thợ Đồng Hồ lại trốn thoát, thủ hạ của hắn không nắm được nhiều thông tin, chỉ biết hắn trốn đi Macao tìm một người. Người này đóng vai trò rất quan trọng trong cuộc phục hưng thế lực, được bọn chúng gọi là V.I.P.
"V.I.P? Lẽ nào là đời sau của Cảnh Vương Gia?" tôi hỏi.
"Thông tin hiện tại chưa biết, nhưng có câu tiễn phật tiến đến tây phương, chiến dịch trảm lang là do tổ đặc án phát động, vậy phải do chúng ta dập tắt cái tàn dư này. Cân nhắc đến việc cảnh sát bên Macao không chung hệ thống với chúng ta, nên lần này ta sẽ cùng hành động, ngoại giao cứ giao cho ta!" Tôn Lão Hổ vỗ vai tôi: "Ngày kia ta sẽ lên đường. Đi, ăn bữa cơm đã, lâu rồi không được ngồi chung."
Chúng tôi và Tôn Lão Hổ vốn không phải là người ngoài. Ông ta đã mời cơm, đương nhiên tôi phải làm thịt một trận.
Bọn tôi chọn một nhà hàng khá to, Tôn Lão Hổ cố ý đặt một gian phòng riêng. Nhìn ra ngoài cửa sổ, nhà nhà sáng đèn, yên tĩnh êm đềm, long tôi không khỏi cảm khái. Mảnh đất này từng thấm đẫm mồ hôi và máu của chúng tôi, tận lực để xua tan màn sương mù bao phủ thành phố.
Tiểu Đào nháy mắt với tôi: "Có phải là rất nhiều xúc động không, tối nay có muốn quay về chốn cũ một phen?"
Nhìn vẻ mặt dâm tà của nàng, tôi biết nàng ám chỉ cái gì, lập tức nói: "Được, ôn lại kỷ niệm cũ một lần."
"Mẹ ơi, công khai lái máy bay, Tống Dương, ngươi biến thành cơ trưởng lâu năm từ bao giờ thế?" Lão Yêu la lên.
Mọi người lập tức nhao nhao lên khiến tôi đỏ bừng mặt. Thì ra bí mật của tôi và Tiểu Đào đêm hôm đó đã sớm bị mọi người đoán ra.
Tôn Lão Hổ cười ha hả rót rượu: "Hai đứa khi nào thì kết hôn, ta vẫn đang chờ uống rượu mừng đây."
Tiểu Đào bẽn lẽn: "Cái này còn phải bàn bạc với cha tôi đã."
Băng Tâm hỏi: "Tống Dương ca ca, không cần nói một tiếng với nhà huynh sao?"
Tôi rất ngại nhắc đến chuyện này trước mặt bàn bè đồng đội, đáp qua loa lấy lệ: "Tết về rồi nói. Chúng ta nói chuyện khác đi."
Tôn Lão Hổ nhìn một vòng mọi người, nét mặt từ từ trở nên nghiêm túc: "Ở đây đều là người mình, ta đi thẳng vào vấn đề chính. Từ sau sự kiện Thuần cẩu sư, Bộ công an không chỉ phê chuẩn thành lập tổ đặc án, mà còn gom góp chứng cứ phạm tội của Giang Bắc Tàn Đao khắp cả nước." Nói xong, ông ta lấy ra một cái USB giao cho tôi: "Đây là những thông tin trên bộ thu thập được, đều là những vụ án cũ, nội dung khá nhiều, con có thể tham khảo."
Tôi hỏi: "Lần mày người của tổ chức sẽ lộ diện chứ?"
Tôn Lão Hổ cau mày: "Không loại trừ khả năng, Cảnh Vương Gia là nhân vật đứng thứ hai trong tổ chức, ta cảm giác chuyến đi Macao lần này nhất định sẽ rất nguy hiểm, tất cả phải hành động cẩn thận...Phải rồi, vị bằng hữu kia không tới à?"
Vị bằng hữu mà ông ta nói dĩ nhiên là Đao Thần. Từ cách gọi khác đi của Tôn lão Hổ, ông ta đã coi Đao Thần là đồng minh.
Tôi nhìn Tống Tinh Thần một cái, hắn nhàn nhạt nói: "Cách đây ít hôm ta nhận được tin của tiền bối, thương thế đã lành hoàn toàn. Ta cũng đã nói cho ông ấy lần hành động này, ông nói lúc cần thiết sẽ có mặt."
Tôn Lão Hổ nhìn Tinh Thần, cười nói: "Ta vẫn cứ luôn suy nghĩ, người đàn ông xuất quỷ nhập thần này rốt cuộc là ai, phải chăng có liên quan đến Tống gia nhà các cậu?"
Tống Tinh Thần không đáp lời, Tôn Lão Hổ gắp một miếng thịt dê nướng: "Chỉ là thuận miệng nói, không cần coi là thật. Mọi người dùng bữa đi!"
Thân phận của Đao Thần cũng để lại trong tôi rất nhiều suy đoán, nhưng nếu hắn đã không muốn lộ diện, tôi cũng chẳng hỏi tới cùng, một ngày nào đó hắn chịu nói, có lẽ chính là ngày Giang Bắc Tàn Đao bị tiêu diệt.
Đối với cái ngày đó, tôi vừa mong đợi lại vừa bất an, tức là tôi phải đối mặt với kẻ thù giết ông nội mình, có lẽ chính tay tôi sẽ bắt hắn về quy án.
Ngó ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh đêm hiền hòa, mặc dù thế nào thì tôi vẫn mong được thấy tổ chức này diệt tuyệt.
Ăn cơm xong chúng tôi đến khách sạn gần đó. Theo thói quen thì Tiểu Đào và Băng Tâm thuê chung một phòng, Tôn Lão Hổ chen vào: "Để Tống Dương với Tiểu Đào chung một phòng đi!"
Băng Tâm lè lưỡi: "Thế thì con ở một mình một phòng."
"Không thành vấn đề, cha bỏ tiền!"
Tôi lại lập tức đỏ bừng mặt, đang tính từ chối thì Tôn Lão Hổ cười lớn: "Sống thì đừng có chờ đợi, đến hôm đi Macao khẳng định sẽ bận rộn sứt đầu mẻ trán, giờ xả hơi một chút cũng là càn thiết."
Băng Tâm cười hì hì: "Đúng rồi, nhưng đừng gây tiếng động lớn quá, tránh nhiễu dân."
"Con nha đầu này cũng học thói xấu rồi!" Tôn Lão Hổ vỗ đầu Băng Tâm.
Thịnh tình khó chối từ, tôi cũng đành chấp thuận, đây là lần đầu phá án mà tôi với Tiểu Đào ở riêng một phòng. Vừa bước vào cửa, tôi phát giác chỉ có một cái giường lớn, Tôn lão Hổ đúng là ác ý.
Tiểu Đào duỗi vai vui vẻ: "Cuối cùng cũng được ngủ giường lớn rồi, em đi tắm đã."
"Đi đi!"
Tôi mở laptop, cắm USB vào, bên trong đều là những hồ sơ được photo. Đây là những vụ án bế tắc khi xưa, sau khi Giang Bắc Tàn Đao nổi lên mặt nước, bộ công an liền kết nối với chúng.
Được coi là tội phạm bị truy nã cấp S, phong cách phạm tội của thất đại thiên vương không giống nhau. Tôi vừa nhìn vừa sắp xếp trong đầu, căn cứ vào tính chất phạm tội, đại khái có thể phỏng đoán một vài vụ án là 'kiệt tác' của ai.
Đang xem rất nhập tâm thì Tiểu Đào gõ vào cửa phòng tắm, hỏi: "Anh có vào tắm chung không?"
Tôi không kịp phản ứng, thuận miệng nói: "Không, lát nữa anh tắm sau."
Tiểu Đào cười khanh khách: "Đồ ngốc!"
Lát sau nàng tắm xong đi ra, người quấn khắn tắm, hơi nước bốc đầy cơ thể, nhìn mà tim tôi đập nhanh thình thịch. Tiểu Đào đi tới, ngồi lên đùi tôi, cầm con chuột rê rê, nói: "Oa, nhiều án mạng như vậy, tất cả đều là do tổ chức tạo nghiệt?"
"Đúng vậy, là những vụ án 20 năm trước đổ lại, cái ung nhọt này thật là quá sức gây hại." Tôi nghiến răng.
Tiểu Đào ngồi trên đùi tôi rất êm, chẳng thấy nặng chút nào. Đột nhiên nàng xoay người lại, đôi tay nõn nà ôm lấy tôi, nũng nịu nói: "Đợi lát nữa rồi xem tiếp!"
Lần đầu của chúng tôi là ở Phù Phong, lần thứ hai cũng lại ở Phù Phong, cuộc sống thật đúng là nhiều bất ngờ.
Tôi đang bốc hỏa trong lòng, tay chân định táy máy người nàng thì đột nhiên phát hiện, camera của laptop hình như đã được kích hoạt.