Chương 698: Một đêm dài
Lập tức biết đó là ai, tôi mắng lớn: "Đồ cặn bã xã hội!"
Tôi gấp laptop lại, bảo Tiểu Đào ngồi chờ một lát, sau đó lao sang phòng Lão Yêu. Hắn quên đóng cửa, đang luống cuống tay chân tắt màn hình máy tính, bị tôi bắt quả tang. Tôi nói: "Tiểu tử ngươi sở thích cũng thú vị nhỉ!"
Lão Yêu giấu đầu hở đuôi: "Ta không cố ý xem các ngươi làm chuyện tốt, chỉ đang kiểm tra tường lửa của khách sạn, đề phòng tài liệu quan trọng bị đánh cắp."
"Dám nói láo trước mặt ta?" Tôi siết nắm đấm.
"Tiểu Tống Tống, người ta lần đầu tiên, tha thứ cho người ta đi mà!"
Đối mặt với sự nũng nịu của hắn, tôi nổi hết cả da gà, nói tránh đi: "Đúng rồi, ngươi biết xử lý âm thanh không?"
"Biết, đó là thứ ta học sau khi chơi đùa. Sao vậy, ngươi định bảo lưu âm thanh lúc hai người làm chuyện đó, để cài làm nhạc chuông à?" Lão Yêu tỏ ra ngây thơ.
"Cút!" Tôi lấy ra một tờ giấy viết sẵn đưa cho hắn, rồi cho hắn nghe một đoạn ghi âm, bảo hắn ngụy tạo một khúc âm thanh: "Đây coi như là hình phạt cho ngươi."
Thoát khỏi Lão Yêu, tôi quay về phòng khóa kỹ cửa, tắt nguồn máy tính, rốt cuộc cũng không còn ai quấy rầy. Ném Tiểu Đào lên giường, ai ngờ nàng lại ngang ngược ngồi hẳn lên người tôi, rất nhanh tiếng thở dốc đang vang vọng cả căn phòng...
Ngày hôm sau xuống lầu ăn sáng, Băng Tâm trông thấy tôi thì phì cười, chỉ vào mắt. Tôi nhất thời toát mồ hôi lạnh, nhất định là mắt mình thâm quầng do thiếu ngủ. Dĩ nhiên là đêm qua tôi phải thiếu ngủ rồi...
Ấp úng giải thích: "Tối qua ta xem tài liệu Tôn thúc đưa, nên thức khuya."
"Bịt tai ăn cắp chuông!" Băng Tâm cười nhìn Tiểu Đào. Nàng có kinh nghiệm về chuyện thức khuya hơn tôi, đã sớm đắp mặt nạ, che kín vầng mắt thâm quầng.
"Vẻ ngoài trong sáng, tư tưởng hạ lưu!" Tiểu Đào mắng một câu.
"Muội không có nói gì nha!" Băng Tâm nói.
Tiểu Đào tự biết mắc bẫy, lúng túng đổi chủ đề: "Được rồi, ăn sáng xong còn việc phải làm."
Thật vất vả chịu đựng ánh mắt giễu cợt của mọi người trong bữa sáng. Hôm nay tôi định sẽ đi mua ít dược liệu, bổ sung cho chuyến đi Macao lần này.
Cả ngày tôi với Tiểu Đào quấn lấy nhau, trải qua một đêm, quan hệ giữa chúng tôi càng trở nên mật thiết, chỉ khẽ hành động cũng cảm giác sự ăn ý từ đối phương. Giờ phút này, Tiểu Đào trong mắt tôi là người con gái đẹp nhất thế gian, nhìn ngắm bao nhiêu cũng không đủ, ngắm đến mức nàng đỏ bừng mặt mới thôi.
Nhưng trải qua âm dương hòa hợp, trong lòng tôi lại dấy lên một nỗi lo sợ, sợ một ngày nào đó có thể mất tất cả những thứ này.
Nhưng tôi biết, Giang Bắc Tàn Đao, chỉ có thể do chúng tôi đương đầu, có lẽ trong tâm có ràng buộc thì mới càng trở nên mạnh mẽ.
Mua xong nguyên liệu, chúng tôi ghé thăm đồng đội đã từng kề vai tác chiến, Trịnh Á Long. Vết thương của anh ta gần như đã khỏi hẳn, nhưng do mất một cánh tay nên giờ chuyển sang làm công tác huấn luyện.
Xa cách gặp lại, ai cũng xúc động, hàn huyên đủ chuyện.
Về phần Niếp cảnh quan, anh ta đã quay về bộ, hai người trải qua sinh tử hoạn nạn, đã thành bạn thân, thường xuyên gọi điện cho nhau tán gẫu.
Bên cạnh đó tôi còn làm một chuyện nhỏ, đó là tháo bột cánh tay phải. Do được xử lý kịp thời, cộng với bí dược Tống gia, cánh tay gãy do Cảnh Vương Gia ban tặng đã khỏi hẳn. Gần đây ngứa ngáy không chịu nổi, thôi thì tháo quách nó ra cho lành.
Tháo bột xong, cánh tay vẫn hơi đau, có điều lâu lắm mới được tiếp xúc với ánh nắng, cảm giác vẫn là khoan khoái. Bác sĩ kê cho tôi ít thuốc bổ, dặn dò kỹ không được cử động mạnh, nếu không sẽ tái gãy.
Ra khỏi viện, tôi nói với Tiểu Đào: "Nói xem tối anh muốn làm gì nào?" Dứt lời tôi ôm chầm lấy nàng: "Anh muốn ôm em bằng cả hai tay." Tiểu Đào ngượng ngùng khẽ cười.
Hai ngày ngắn ngủi ở Phù Phong kết thúc, sáng hôm say chúng tôi lên máy bay tới Macao. Nơi này không hổ là Las Vegas của phương đông, máy bay gần hạ cánh chúng tôi có thể cảm nhận được không khí náo nhiệt, đáng tiếc bây giờ không phải ban đêm, nếu không sẽ được thưởng thức cảnh đêm mỹ lệ của Macao.
Dù sao thì cũng không phải đến đây để chơi, nhìn du khách qua lại như con thoi ngoài cửa sổ, lòng tôi không gợn sóng, nói: "Nhớ không lầm thì Macao là địa bàn của Đỗ Thánh!"
Tôn Lão Hổ gật đầu: "Căn cứ vào tin tình báo, Đỗ Thánh nắm trong tay gần 3 phần số sòng bạc ở đây, 7 phần còn lại thì cũng đều có liên quan tới hắn, như cổ phần hay cắt phế. Có thể nói hắn là bá chủ một phương ở đây, có điều bản thân lại rất ít lộ diện. Người này là một tay cờ bạc thâm niên, đã từng đổi tên ba, bốn lần, bởi vì một tay cờ bạc quá nổi tiếng sẽ mất đi đối thủ. Thậm chí có người còn nghi, Đỗ Vương 20 năm trước nổi danh Đông Nam Á, sau đó mất tích bí ẩn chính là tên giả của hắn.
Băng Tâm nghe đến ngây người, hỏi: "Xem ra hắn không phải là người xấu!"
"Không xấu? Con nghĩ quá đơn giản." Tôn Lão Hổ cười lạnh: "Bản thân đánh bạc đã không phải là chuyện tốt, con có biết bao nhiêu người tán gia bại sản trong sòng bạc của hắn, nhảy xuống biển tự sát không. Hơn nữa hắn còn đứng sau bọn cho vay nặng lãi bên trong sòng, tạo thành một chuỗi lợi ích. Cho dù một tên quỷ nghèo vào sòng bạc, đám lưu manh đó cũng cho vay tiền để chơi, sau đó đòi nợ mới lộ bộ mặt thật, đe dọa, bắt cóc người nhà, ép con nợ đi lao động chui, bán máu, thậm chí cắt nội tạng trừ nợ. Năm xưa quá trình Đỗ Thánh xưng bá nơi này cũng máu tanh ngập trời, hắn từng giết ba chủ sòng bạc không chịu hợp tác, treo ở nơi phồn hoa nhất để thị chúng. Giờ thì đúng là hắn đã tẩy trắng, nhưng đừng quên hắn là một trong hắc ám thất thiên vương, một tội phạm ác quán mãn doanh."
Nghe xong chúng tôi trầm mặc một hồi, bất kỳ kẻ nào trong thất thiên vương đều là thập ác bất xá, kể cả như Huyết Anh Vũ lúc chính lúc tà. Trong hồ sơ hôm trước, tôi đã thấy lượng lớn án mạng mà cô ta gây ra, phong cách rất rõ ràng, trước giờ chỉ giết đàn ông, chưa bao giờ đụng tới phụ nữ và trẻ em.
Lúc này đột nhiên Băng Tâm tựa cửa sổ la lên một tiếng: "Oa, đẹp trai quá!"
Chỉ thấy bên ngoài có hai tuần cảnh mặc quân phục, đội mũ nồi đỏ đi tuần. Bất kể là nhan sắc hay là dáng người đều rất chuẩn, đồng phục thì lòe loẹt, theo tôi thấy thì giống diễn viên hơn.
Tiểu Đào nói: "Nghe đồn bên Macao này ứng tuyển cảnh sát còn phải xem chiều cao, khuôn mặt, quả nhiên danh bất hư truyền."
Ngồi xe một lúc thì tới thị cục, dĩ nhiên nơi này không gọi là cục cảnh sát, mà gọi là cục trị an. Tôn Lão Hổ tìm cục trưởng để ngoại giao, thái độ của cục trưởng đối với cảnh sát đại lục là rất tốt, chỉ có điều giao tiếp hai bên có hơi trở ngại, cục trưởng nói giọng Macao, cứ một câu lại đệm một câu tiếng Anh, tôi nghe mà buồn cười.
Giao tiếp hồi lâu, Tôn Lão Hổ mới trình bày ý định, Cục trưởng đồng ý hợp tác bắt phạm, sau đó gọi một cảnh quan ngoài 30 vào, người này họ Lương, trưởng khoa điều tra hình sự, đã nhiều lần hợp tác cùng cảnh sát đại lục.
Lương cảnh quan chào chúng tôi một câu, giới thiệu: "Tôi tên Lương Gia Minh, lần này hợp tác xin được chiếu cố."
Tiểu Đào cũng đáp lễ: "Tiếng phổ thông của Lương cảnh quan thật tốt."
Lương cảnh quan cười: "Tôi học đại học ở đại lục, khoa điện tử viễn thông, đã từng đi làm ở công ty. Nhưng chí hướng của tôi trước giờ vẫn là cảnh sát."