Chương 696: Thư của cha
Độc nhãn long khai, việc vận chuyển ma túy đúng là hắn đứng đằng sau, chuyện này đã làm 5, 6 năm rồi. Hắn phát hiện ngành đường sắt kiểm tra không nghiêm ngặt như hàng không, chỉ cần động não một chút thì việc mang theo ma túy là rất dễ dàng. Mỗi một tép ma túy giá 100 tệ ở Điền Nam mang đến thành phố hạng hai như Phù Phong liền bán được 400 tệ, thậm chí là 500 tệ, thực sự là 1 vốn 10 lời.
Bị lợi ích làm mờ mắt, hắn bắt đầu liều mạng. Ban đầu là tự mình mang theo ma túy rồi dần dần làm ăn càng ngày càng lớn, nhu cầu càng cao, hắn nhận ra một mình làm không xuể. Thế là hắn bắt đầu tới các tụ điểm ăn chơi, chiêu mộ vài thanh niên lông bông, bảo họ mang ma túy bên người, chính mình đi theo áp giải, tạo thành một đội vận chuyển ma túy.
Phương pháp mang ma túy theo hắn nghĩ ra rất nhiều, như bỏ vào quà vặt, giả làm đường cát, còn bỏ vào bao cao su nuốt hoặc giấu trong hậu môn.
Tôi hỏi: "Ngươi làm nghề này lâu như vậy, chưa một lần thất thủ?"
Độc nhãn long đáp: "Cho tới bây giờ thì chưa! Haiz cái nghề này của chúng tôi, chỉ thất thủ một lần là xong đời. Tôi nhận thua!"
"Cái chết của đàn em, ngươi biết gì không?"
Vừa nhắc tới vấn đề án mạng, độc nhãn long không khỏi căng thẳng: "Tôi không biết gì cả. Lúc đó tôi nói với hắn mấy câu, sau đó về toa. Rồi có người hô có án mạng, tôi chạy tới nhìn thì là hắn, sợ xảy ra chuyện nên nhắn tin cho tất cả tay chân, bảo chúng cẩn thận một chút."
Tin hắn nhắn chỉ là một dấu chấm than, trước đó tôi thấy trên điện thoại của mấy tên buôn ma túy. Hẳn đó là ám hiệu của bọn chúng, nhưng lúc đó nhắn lại thì không gửi được tin.
Tiểu Đào hỏi: "Ông già bị chết này thì sao?"
"Tôi không biết, thật sự không biết. Tôi nào to gan như vậy, xảy ra chuyện còn dám giết người, thế có mà chán sống! Hơn nữa tôi cũng không biết ông ta." Độc nhãn long chối đây đẩy.
"Thật sự không biết? Tốt nhất ngươi đừng giấu diếm bất cứ điều gì." Tôi lạnh lùng.
Tên chột cắn răng: "Tôi nhớ ra rồi, lúc phát hiện án mạng đầu tiên, tôi rời khỏi chỗ ngồi, sau đó quay về thì thấy ông già này đi tới, liếc tôi một cái rồi bỏ đi. Tôi phân vân, chẳng lẽ người này biết mình? Vì vậy bèn vào nhà vệ sinh, ăn mặc giả trang rồi đi sang toa khác."
"Con dao này lúc trước để ở đó?"
"Ở chỗ tôi ngồi, dùng để gọt táo. Anh có thể hỏi cô gái ngồi cạnh tôi." Độc nhãn long đáp.
Tiểu Đào khinh bỉ: "Thật giảo hoạt, không hỏi tới cùng thì không nói phải không?"
Độc nhãn long hốt hoảng: "Chính quyền, tôi thật là chỉ từng gặp ông ta một lần. Có trời chứng giám, tôi điên à mà phải giết ông ta? Đừng nói là giết người, gà tôi còn chưa từng giết."
Lúc này thì có điện thoại tới, là đồn công an quản lý hộ tịch ông già, nghe họ nói xong, tôi nhìn chằm chằm tên chột, khiến hắn thoáng sợ hãi.
Tên chột nói: "Chính quyền, anh nghĩ gì về tôi?"
"Ngươi thật chưa từng giết người? Bao gồm cả gián tiếp hại chết người ta, trả lời cho thành thật!"
Tên chột toát mồ hôi lạnh, miệng vẫn còn chối: "Không có, thật không có..."
"Để ta nhắc ngươi một cái tên, nhất định ngươi có ấn tượng. Phan Kiệt!"
Độc nhãn long lập tức hoảng hốt, nói loạn: "Không biết, chưa nghe bao giờ!"
Tôi quát: "Còn dám cãi!!!"
Độc nhãn long sợ muốn phát khóc, run rẩy khai. Mấy năm trước hắn có đàn em tên là Phan Kiệt, lần đầu làm ăn với hắn, dùng bao cao su giấu ma túy vào bụng. Vốn nghĩ sẽ suôn sẻ, ai ngờ tiểu tử này đến ga tàu thì nói không muốn làm, sợ ngồi tù. Độc nhãn long tức giận đạp hắn một cái, nào ngờ một cước này phá vỡ cái bọc cao su trong bụng Phan Kiệt. Toàn bộ ma túy ngấm vào thành ruột, hắn chết.
Nói xong độc nhãn long cầu xin: "Đó là chuyện ngoài ý muốn. Một cước tôi đạp không hề mạnh, tôi thề!"
"Đừng có thề thốt với ta nữa, từ lúc bị phát hiện, ngươi thề bao nhiêu câu rồi. Sau khi Phan Kiệt chết, cảnh sát có tìm ngươi không?" Tôi hỏi.
"Tìm, nhưng không đủ bằng chứng, tôi bỏ tiền thuê luật sư biện hộ. Nhưng lão già này không chịu thua, vụ kiện đã kết thúc rồi còn cứ dây dưa không dứt. Có một lần tôi..." độc nhãn long định nói lại thôi.
"Ngươi làm gì?" tôi hỏi.
"Tôi dạy dỗ lão già một trận, dĩ nhiên không phải tôi tự mình động thủ, là đàn em A Hoa làm. Chính là tên bị chết kia." Độc nhãn long nói.
"Vậy mà ngươi nói không quen biết ông lão này?" Tôi chỉ hận không được đạp cho hắn một cái.
"Tôi...là tôi sợ bị nghi ngờ."
Chuyện độc nhãn long khai trùng khớp với những gì đồn công an nói, tôi gật đầu: "Người chết vốn là cha của Phan Kiệt!"
Tiểu Đào bừng tỉnh đại ngộ: "Nói như vậy là tên này sợ bị ông ta trả thù nên tiên hạ thủ vi cường?"
Tôi lắc đầu: "Ông già này tự sát!"
Mọi người đều kinh ngạc, tôi nói toàn bộ quá trình vụ án ra. Vốn dĩ Phan Căn Sinh trên tàu nhìn thấy kẻ giết con mình, ông ta lại được chẩn đoán mắc ung thư gan, sợ rằng mình không sống được lâu nữa. Cho nên đã quyết định đánh cược tính mạng, báo thù cho con trai.
Nhưng trùng hợp lại gặp Mao Cương cứ tung hô về sự tích huy hoàng của tôi trong toa. Ông ta ý thức được nếu mình giết người có thể sẽ bị tra ra, thậm chí còn bị ngăn cản.
Suy đi nghĩ lại, ông ấy nghĩ ra chiêu xả thân giá họa, mượn tay tôi để đưa tên chột vào tù.
Ông ta bèn âm thầm đến chỗ ngồi của độc nhãn long, giấu đi con dao này, đeo găng tay để không lưu lại vân tay trên đó. Găng tay là loại dùng một lần bên trong hộp gà quay.
Hành khách trên tàu rất động, ông lão đang tìm nơi thích hợp, thì lại bị tên áo sơ mi, chính là A Hoa năm đó đánh mình nhận ra. Sợ kế hoạch thất bại, ông lão liền đâm một nhát vào bụng hắn.
Đương nhiên tên kia không dám làm ầm lên, vọt vào nhà vệ sinh gần nhất chơi thuốc phiện để giảm đau, không ngờ lăn ra chết, biến thành một vụ giết người trong phòng kín."
Ông lão tiếp tục kế hoạch, đó là dùng chính con dao ở chỗ ngồi của độc nhãn long, tự sát, như vậy độc nhãn long có trăm cái miệng cũng khó cãi. Ông lão bèn cắt tay mình rồi định trả lại con dao vào chỗ cũ thì phát hiện độc nhãn long ngồi ở đó.
Nếu theo như kế hoạch này, tôi nghĩ hẳn ông lão cần một hung khí khác mới có thể hoàn thành giá họa. Ban nãy tôi phát hiện trong hành lý ông ấy một con dao gọt trái cây.
Ông ta lựa chọn phương án khác, nhân lúc chúng tôi bắt tốp vận chuyển ma túy, cảnh sát đường sắt không có ai, âm thầm lẻn vào nhà vệ sinh ngồi xuống, dùng chính con dao kia đâm vào ngực mình. Việc làm này cần có một quyết tâm rất lớn nhưng vì báo thù cho con trai, ông ấy vẫn làm.
Làm xong, ông ta ném con dao qua cửa sổ, ngồi đó chờ chết vì mất máu. Nói xong tôi bổ sung: "Hung khí này về có thể xét nghiệm, chắc chắn có ADN của nạn nhân thứ nhất."
Tiểu Đào cả kinh: "Hung thủ và nạn nhân lại cùng là một người? Không đúng, lúc đó ở hiện trường không tìm được găng tay dùng một lần."
Tôi nhìn cái xác nói: "Nếu anh đoán không sai thì nó ở trong bụng ông ta."
Trước đó qua lời Mao Cương, ông lão biết tôi không giải phẫu khi nghiệm thi. Mặc dù có thể thính cốt biện âm, nhưng không thể phân biệt được cái găng tay nylon trong bụng. Bởi vậy tôi đoán trước khi chết ông lão đã vo cục cái găng tay rồi nuốt xuống, như vậy toàn bộ vụ án hoàn hảo được cấu thành.
Chi tiết này có thể thông qua pháp y giải phẫu để xác nhận.
Kế hoạch này theo suy nghĩ chủ quan vủa ông lão thì rất hoàn hảo, nhưng thực tế lại có rất nhiều sơ hở. Tôi đã khám nghiệm nhiều tử thi như vậy, có thể cảm giác điểm không đúng một cách tự nhiên. Quả thực nó không giống án mạng, loại bỏ hết những khả năng không thể, cuối cùng có kết luận này.
Sau khi nói hết, mọi người trầm mặc hồi lâu, đều động lòng bởi sự hy sinh báo thù của ông lão. Tôi lôi một tập giấy vàng ra đốt, nói: "Lão nhân gia, ngại ngùng, đen là đen, trắng là trắng. Là hậu nhân của Tống Từ, tôi không thể gài tang vật hãm hại."
Đốt xong, tôi xin cảnh sát một điếu thuốc, tay cảnh sát đường sắt nói: "Tên chột này hư hỏng như vậy, tôi nghĩ cứ quy vào tội mưu sát, hắn buôn ma túy cũng hại không biết bao nhiêu gia đình nhà tan cửa nát, vốn là một ung nhọt của xã hội."
Tên chột hoảng hốt xua tay: "Đại ca, anh không thể nói bậy như vậy! Tôi không có giết người, vị tiểu ca này đã nói rất rõ ràng, các người không thể vu oan cho người tốt."
"Ngươi là người tốt sao?" Cảnh sát nổi giận mắng.
"Tôi thừa nhận nhân phẩm của mình có tỳ vết. Nhưng suy cho cùng tôi là người tốt, chỉ là làm ăn không minh bạch." Biết mình vô tội, tên chột lại bắt đầu khua môi múa mép.
Tôi đưa điếu thuốc cho hắn, nói: "Được rồi, vụ án đã kết thúc. Hút một điếu đi."
"Được." Hắn hưng phấn lại gần: "May có vị tiểu huynh đệ này công chính liêm minh, cậu ở đơn vị nào, để về tôi tặng cờ lưu niệm."
"Ngươi lo cho bản thân mình trước đi, tổ chức buôn bán ma túy, 20 năm là khó thoát." Tiểu Đào mỉa mai.
"Chẳng sao, tôi cũng không phải chưa ngồi tù bao giờ. Quay lại trại giam như về nhà cũ, anh em bên trong đều là bạn cũ, lại nói chuyện dễ nghe, tôi còn thích đi tù ấy chứ." Hắn vô liêm sỉ nói.
Khi điếu thuốc hắn hút hết một nửa, tôi chợt hỏi: "Ngươi có tin trên đời này có ma không?"
"Tiểu huynh đệ, tự nhiên nói cái này làm gì?" Tên chột run run giọng.
"Ta cho ngươi biết, ông lão này báo thù bất thành, oán hận chất chưa không hóa giải, nhất định ông ta sẽ về tìm ngươi...Không, thực ra ông ta vẫn đang ở đây, ngươi có cảm giác thân mình ớn lạnh, hai vai nặng trĩu không?" Tôi âm u nói.
Mặt tên chột như màu đất, rùng mình một cái, liếc ra sau bả vai mình, đột nhiên hét lên ngã lăn ra đất: "Đừng đến tìm tôi! Đừng đến tìm tôi! Con trai ông chết không liên quan đến tôi! Van xin ông."
Phản ứng dữ dội của hắn khiến tất cả sợ ngây người, không ít người ngoái đầu nhìn thi thể ông lão đang phủ ga trải giường. Gió khẽ thổi mép ga bay lên, để lộ gương mặt ông lão chết không nhắm mắt.
Tiểu Đào huých tôi một cái, hỏi nhỏ: "Anh bỏ thêm cái gì vào thuốc rồi hả?"
Tôi cười: "Cho hắn thử chút nhập mộng tán, dù sao chúng ta cũng không thể thay đổi trắng đen, dọa hắn một chút để hắn cải tạo tốt trong ngục. Coi như là anh làm vì ông lão đi."
Một tiếng sau cảnh sát địa phương tới, tiếp quản vụ án, sau đó thì tàu cũng thông đường, cảnh sát tóm tắt vụ án qua radio cho hành khách, không khí căng thẳng lập tức tiêu tan. Bảo mật với nhiều người như vậy là không thể, ngày hôm sau bản tin "thần thám một tiếng phá vụ án tàu hỏa" đã xuất hiện trên weibo, có điều nội dung đều là đoán mò, cũng không nhắc tới tổ đặc án.
Sau đó tôi nhận được điện thoại của cảnh sát địa phương, toàn bộ tình tiết vụ án cơ bản là đúng như tôi suy đoán. Trên dao có ADN của A Hoa, trong dạ dày ông lão có cái găng tay nylon, trên người ông không có vân tay của ai khác, tự sát là không thể bàn cãi.
Thế nhưng đám tay chân vận chuyển ma túy ra tòa lại nói không quen biết tên chột, hắn thì thuê luật sư giỏi, cuối cùng vì không đủ chứng cứ mà tòa án lại phải thả hắn ra. Cảnh sát đoán rằng độc nhãn long đã chi một số tiền lớn để bịt miệng đám tay chân, khiến họ cam tâm chịu oan, mỗi người lãnh 20 năm tù giam.
Có điều tôi chưa kịp mắng thành tiếng thì cảnh sát địa phương bổ sung, ngày thứ hai sau khi ra tòa, độc nhãn long được phát hiện đã chết trên ghế sofa tại nhà. Nguyên nhân tử vong là tim bị cắt mất, trên tường có 8 chữ lớn: "Giang Bắc Tàn Đao, Thay Trời Hành Đạo."
Vụ án này không khỏi khiến tôi cảm khái, luật pháp là để răn đe tội phạn, nhưng đôi khi lại chính là cái ô bao che cho chúng.
Một kẻ hành tẩu bên ngoài pháp luật, đứng trên đỉnh đạo đức, Đao Thần, rốt cuộc sự tồn tại của ngươi là đúng hay sai?