Chương 727: Tôn thúc, hẹn gặp lại!
Nửa tiếng sau đội cứu hỏa chạy tới, giải cứu mấy đứa trẻ, chúng đều bị ép uống thuốc kích thích, đối với đám trẻ đầu óc còn chưa đủ lớn, tác dụng của thuốc e là sẽ còn kéo dài, chúng tôi đành phải trói chúng lại.
Cùng lúc đó thì bên đặc nhiệm cũng thu dọn công viên, đám khủng bố bị tiêu diệt tổng cộng có 60 tên, nói theo một ý nghĩa nào đó tôi cảm thấy thật khó mà tin. Chỉ với một nhóm nhỏ như vậy lại có thể giằng co với cả đội đặc nhiệm tinh nhuệ, Joker đúng là một thiên tài về chiến thuật. Nếu như thủ hạ trong tay của hắn đông hơn, hậu quả thật khó mà lường.
Ngoài ra trong một gian phòng, đặc nhiệm tìm được thi thể Tôn Lão Hổ, nghe tin này tất cả lập tức chạy tới đó. Nhìn thấy thi thể cha nằm trên đất lạnh như băng, Băng Tâm òa khóc nức nở, Tiểu Đào cũng không cầm được nước mắt.
Không khí đau thương tràn ngập căn phòng, từ sau cái đêm ông nội chết, tôi chưa từng trải qua chuyện đau buồn như thế này.
Đội trưởng đội đặc nhiệm nói: "Chúng ta đưa Tôn cục trưởng về đi."
Tôi cắn môi, cố nén nước mắt lưng tròng: "Mang về cục, khám nghiệm tử thi!"
Mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, tôi nói: "Tôn thúc có ẩn tình, tôi muốn biết đó là cái gì."
Chúng tôi đưa thi thể ông lên xe, Băng Tâm trong lúc quá đau thương mà ngất xỉu, tỉnh dậy lại tiếp tục khóc, tôi bảo Tiểu Đào chăm sóc con bé, tối nay đừng đi đâu cả.
Quay về cục, Vương Nguyên Thạch cùng nhóm đặc nhiệm vừa xuất viện đang sốt ruột đứng chờ ở cổng. Biết tin Tôn Lão Hổ hy sinh, ai nấy đều đau thương cực độ. Vương Nguyên Thạch run rẩy lôi bình rượu ra, tay run đến mức không mở được nắp, ông tức giận ném đi, hỏi: "Tống Dương, lão Tôn đi có thống khổ không?"
"Ông ấy chết rất oanh liệt, trước khi đi vẫn còn đọc tuyên thệ của cảnh sát." Tôi đáp.
Bất kể chúng tôi có khổ sở thế nào thì vẫn phải giám định đoạn video này. Lần thứ nhất xem, ai cũng không cầm lòng được, mắt ngấn lệ, biết rằng việc này rất tàn nhẫn, nhưng tôi vẫn phải tua lại video một lượt, tới một đoạn thì ấn pause: "Để ý chỗ này, tay phải Tôn thúc không bị còng, ngón tay cái ông ấy bị gãy, ban nãy tôi kiểm tra, phát hiện ngón tay cái có vết cắn..."
Vương Nguyên Thạch cất giọng khàn đặc: "Lão Tôn tự bẻ gãy ngón tay, lúc đó là định chạy trốn, cho nên mới bị đánh."
Tôi lắc đầu: "Không đúng, thi thể có dấu hiệu mất nước nghiêm trọng, trên người có vết đạn, ở vào trạng thái sốt cao. Đám Joker hai ngày không cho ông ấy uống nước hay ăn cơm, với thể trạng như vậy, chạy trốn là không có khả năng."
Tôi ấn play, đến đoạn Tôn Lão Hổ bị đánh nôn mửa thì dừng lại, suy đoán: "Tôn thúc muốn truyền đạt thông tin gì đó, tôi nghĩ ông ấy nuốt thứ gì vào bụng, lại bị đám thủ hạ đánh phun ra ngoài."
Ở hiện trường cũng không tìm thấy thứ gì khả nghi, bãi nôn cũng được dọn dẹp sạch sẽ, chúng tôi chỉ có thể tiếp tục xem, mong tìm được dấu vết gì đó.
Khi xem lại lần thứ tư, tôi đột nhiên chú ý tay phải của Tôn Lão Hổ lén cử động liên hồi, thật giống như viết cái gì đó, tôi đứng bật dậy, la lên: "Đi phòng giữ xác!"
Chúng tôi sang phòng giữ xác, nhìn xác Tôn thúc nằm lạnh léo trên giường sắt, tâm trạng ai cũng nặng nề, tôi ra lệnh: "Vương thúc, giúp tôi đi lấy nam châm, kim cứng, dây thun, gậy gỗ."
Vương Nguyên Thạch lập tức phản ứng: "Cậu định dùng khởi thi thuật với lão Tôn?"
Tôi gật đầu: "Tôn thúc đã từng thấy tôi làm khởi thi thuật, cho nên trong hoàn cảnh không cách nào truyền tin, ông ấy đã dùng tay mình vẽ vẽ gì đó, khiến cơ bắp lưu lại trí nhớ. Đây là thủ đoạn mà đám Joker không thể nào nghĩ ra, trước khi chết ông cố tình đọc tuyên thệ để khiêu khích đám thủ hạ, cũng là để dời sự chú ý của đối phương."
"Thì ra là như vậy, lão Tôn, tốt lắm!" Vương thúc mắt ngấn lệ lẩm bẩm.
Ông ta định rời đi thì tôi bổ sung: "Lấy thêm bút phản quang."
Tôi bắt đầu nghiệm thi dưới ánh nhìn của mọi người, đây là lần đầu khám nghiệm tử thi của người thân cận, tâm lý rất đỗi khó chịu. Cố gắng bắt mình trấn tĩnh, chỉ có tỉnh táo khách quan thì mới không phụ lòng Tôn thúc đã dùng tính mạng để truyền đạt thông tin.
Đẩy mí mắt ông ra, hoạt động các khớp xương, thời gian chết là khoảng 6 tiếng trước, tức là tầm 7h tối hôm qua. Trên người không có gì, quần áo đã ướt đẫm mồ hôi và máu, tôi cắt ra, sau đó áp tai vào ngực bắt đầu thính cốt biện âm. Xương sườn có ba chỗ bị gãy, tạo thành máu tụ và viêm cấp tính dưới da, trong dạ dày có máu đông, là do bị đánh gây ra. Nội tạng toàn thân đều có dấu hiệu tổn hại, phần da trước ngực có dấu chân và vết gậy đánh.
Khám tới đây tôi siết chặt nắm đấm, cố nén lửa giận, nói: "Nội tạng nhiều chỗ bị xuất huyết, trên người có máu bầm và bị sưng, chứng tỏ đám Joker đánh ông ấy liên tục. Thận bị nhiễm trùng, hẳn là do trong 48 tiếng không có nước được hấp thu, nguyên nhân trực tiếp dẫn tới cái chết là cơ thể bị suy kiệt cùng cực, lá lách bị dập tạo thành xuất huyết trong, tử vong."
Không ít người nghiến răng kèn kẹt.
Cân nhắc lát nữa phải dùng khởi thi thuật, tôi không lật thi thể Tôn thúc dậy. Lát sau Vương Nguyên Thạch mang những thứ tôi cần vào phòng, với sự giúp đỡ của ông ấy, tôi cố định gỗ lên trần nhà, buông từng sợi dây thun xuống, cố định vào người và tay phải của Tôn thúc. Vương Nguyên Thạch đứng cạnh đỡ thi thể Tôn Lão Hổ, tâm tình ông ta vô cùng phức tạp.
Tiếp đó tôi buộc bút dạ vào bàn tay phải của Tôn thúc, dùng kim châm vào xương sống, đúng lúc mọi người đang chăm chú nhìn, tay Tôn thúc nhè nhẹ cử động, tôi lập tức hô: "Tắt đèn!"
Thi thể cử động rất nhẹ, qua nét bút dạ quang, chúng tôi có thể thấy rõ ràng điểm sáng di động trên mặt tường. Quả nhiên ông ấy đang viết chữ, chữ đầu tiên là Vọng!
Chữ thứ hai, Hương!
Toàn bộ dòng chữ ông ấy viết là: "Vọng Hương Giác, số 24!"
Lặp lại lần thứ hai, tay Tôn thúc không cử động nữa, giống như đã hoàn thành sứ mệnh, cánh tay rũ xuống, ông vĩnh viễn an nghỉ, tôi nuốt lệ nói: "Tôn thúc, đây là manh mối thúc dùng cả tính mạng để cho bọn con biết sao? Yên tâm, bọn con nhất định sẽ không phụ lòng thúc!"
Đốt một xấp giấy vàng, tôi tiễn biệt vong linh của ông, đội trưởng đội đặc nhiệm hô to: "Nhân danh quân đội đặc nhiệm thường trú tại Macao, nghiêm chào!"
Mọi người đều kính cẩn giơ tay chào, đứng im không động đậy. Trong không khí trang nghiêm, một luồng gió cuốn tàn tro, từ từ phiêu hốt bay ra cửa sổ, phảng phất như linh hồn Tôn thúc đang bay về phía bầu trời đêm.
"Nghỉ!" Một phút sau đội trưởng ra lệnh, mọi người mới buông tay xuống. Tôi cả giận nói: "Đi, số 24 Vọng Hương Giác, xem thử nơi đó giấu bí mật gì!"