Âm Phủ Thần Thám

Chương 728: Hạ gục kẻ mua xương

Chương 728: Hạ gục kẻ mua xương


Chúng tôi lập tức lên đường tới số 24 Vọng Hương Giác, lần này chỉ có tôi, Đao Thần và một tốp đặc nhiệm. Tiểu Đào đang chăm sóc Băng Tâm, Cao Thiên Tuyệt và Lương cảnh quan bị thương thì đang nằm viện.
Vọng Hương Giác nằm ở phía Nam Macao, đây là một mảnh đồi núi, chỉ có một con đường quốc lộ quanh co uốn lượn sườn đồi, chúng tôi xuống xe ở một nơi kín đáo, đặc nhiệm thi nhau đeo kính hồng ngoại lên, âm thầm xâm nhập.
Đi men theo đường cái, phía rừng thấp thoáng xuất hiện một căn biệt thự, xung quanh không có nhà cửa gì khác. Biệt thự tắt đèn tối om, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện xung quanh có từng tốp người mặc đồ đen, tay ôm súng đang đi tuần.
Đao Thần trầm trầm nói: "Xem ra lần này câu được cá lớn rồi, đây nhất định là người của tổ chức, ở nơi này chờ tiếp ứng cho Joker."
Tôn Lão Hổ có thể đã vô tình nghe được trong lúc bị giam cầm, dùng cả tính mạng để truyền đạt cho chúng tôi. Bất kể người trong biệt thự là ai, đêm nay hắn không còn gặp được Joker nữa rồi.
Chúng tôi thương lượng một chút, quyết định cường công, nếu đối phương không giao nộp vũ khí đầu hàng sẽ bắn chết tại chỗ, không cần nhiều lời!
Đội đặc nhiệm thống nhất với nhau vài ký hiệu, các đội viên lập tức nhận lệnh, ăn ý chia nhau ra, tạo thành một vòng vây bó gần đến khoảng cách ngắn nhất. Đột nhiên đội trưởng ra lệnh, mọi người xông ra hét lớn: "Đứng im, cấm nhúc nhích!"
Đối phương là một đám tội phạm, không đáp lời mà lập tức nổ súng, nhưng đạn đều bị chặn lại bởi lớp lá chắn kiên cố.
Song phương đấu súng dữ dội, bất kể là so về vũ khí hay so về chiến thuật, đội đặc nhiệm đều chiếm ưu thế tuyệt đối. Chưa đầy 10 giây đồng hồ, toàn bộ đám lính canh đã bị hạ gục.
Tiếng súng đã kinh động người trong biệt thự, lầu hai bật đèn, đặc nhiệm tiên phong bắn ra một phát súng phóng lựu. Kèm theo một tiếng nổ lớn, chỉ thấy trong biệt thự tối om bốc lửa tứ phía, ánh lửa chập chờn ánh lên cửa sổ.
Chờ khoảng 5 phút, đặc nhiệm lần lượt xông ra, đội trưởng giơ tay ra hiệu cho tôi. Tôi và Đao Thần chạy tới, đội trưởng bỏ mũ bảo hiểm xuống nói: "Đánh thắng một trận lớn, bên trong đều là tội phạm có súng, toàn bộ đã bị chúng tôi tiêu diệt. Phải rồi, còn có một tên cầm đầu, hai người xem có nhận ra là ai không."
Chúng tôi đi vào bên trong, gian biệt thự này rất xa hoa, có điều giờ đã là một mớ hỗn độn, dọc đường la liệt xác tội phạm. Đi lên lầu hai, trông thấy một gã đàn ông mặc vest đỏ ngồi trên ghế sofa, cả người lẫn ghế dính chặt vào với nhau, tay phải hắn cầm một khẩu rulo màu vàng, tôi đeo găng tay vào cầm lên, nó được làm bằng vàng nguyên chất.
Đao Thần nói: "Đây là vũ khí của Hoàng Tuyền, đồng thời cũng là tín vật của hắn."
Tôi cả kinh, nhìn về phía gã đàn ông chết cháy: "Chẳng lẽ hắn là Hoàng Tuyền, kẻ mua xương?"
Đao Thần lắc đầu: "Ta cũng chưa từng thấy gương mặt thật của hắn. Nhưng có nhiều người như vậy bảo vệ, hẳn phải là một thủ lĩnh lớn."
Tôi khám xét thi thể, lôi trong túi ra một cái card kim loại, chính là biểu tượng của Hoàng Tuyền, tôi cảm thấy khó mà tin nổi, chúng tôi lại chẳng tốn chút công sức nào tiêu diệt được hắn? Thắng lợi này cũng quá đột ngột đi.
Nhưng nghĩ lại, bất luận thế lực có to lớn cỡ nào, thì cũng là người trần mắt thịt, một phát đạn là tước đi sinh mạng, có khả năng hắn ở đây để chờ tiếp ứng cho Joker, không ngờ được chúng tôi đã nắm được tình báo trước thời hạn, tới tiêu diệt khiến chúng không kịp trở tay.
Đội trưởng hỏi tôi: "Tống cố vấn, đã xác định được danh tính người này chưa?"
Tôi nói: "Nếu như tính không sai thì hắn là Hoàng Tuyền, kẻ mua xương. Đội trưởng, đánh trận đẹp mắt lắm!"
Đội trưởng lại nghiêm túc lắc đầu: "Không, chiến thắng này là do Tôn cục trưởng dùng mạng mình đánh đổi!"
Chúng tôi thu dọn hiện trường, chuẩn bị rút lui. Một đêm này đã quá mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần, phía chân trời bắt đầu hửng sáng. Chợt có điện thoại, là Tống Tinh Thần gọi tới, thường ngày hắn rất ít khi gọi điện, thấy hắn gọi tôi đột nhiên có một linh cảm chẳng lành. Ấn nút nghe, tôi hỏi: "Tinh Thần, có chuyện gì không?"
"Tiểu thiếu gia, ta ... ta phạm sai lầm lớn, V.I.P đã bị người ta bắt đi rồi!"
Tôi hoang mang tột độ: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tống Tinh Thần đang định trả lời, tôi cắt ngang: "Đừng giải thích vội, ngươi đang ở khách sạn?"
"Đang ở!"
"Bọn ta tới ngay!"
Tôi cúp máy, trình bày sơ qua tình hình cho đội trưởng và Đao Thần. Cả hai đều giật mình thất kinh, đội trưởng phái 5 đặc nhiệm cùng một chiếc xe theo tôi và Đao Thần về khách sạn.
Lúc trước chúng tôi thuê ba căn phòng tốt nhất nằm kế nhau, Tống Tinh Thần và Nam Nam ở chung một phòng. Chúng tôi tới căn phòng chính giữa, mở cửa, trông thấy Tinh Thần máu me đầy người, tay vẫn cầm đao, chiếc giường bên cạnh có người nằm, là Nam Nam, con bé không động đậy.
Tôi nhất thời có chút không hiểu tình hình thế nào, chẳng phải vẫn còn đây sao?
Đột nhiên, 'Nam Nam' lên tiếng, giọng nói này hình như tôi đã nghe được ở đâu đó rồi: "Ngu si, trong lúc các ngươi dốc toàn lực đối phó Joker, không ngờ chúng ta đánh lén! Giờ V.I.P đã rơi vào tay Cuồng Trù đại nhân rồi."
Bất chợt tôi ngớ ra: "Vô Biên Sắc?"
Vô Biên Sắc rõ ràng là một cô gái trưởng thành, cho dù có khả năng dịch dung tuyệt vời, nhưng làm sao có thể cải trang thành cô bé mười tuổi được? Tôi nhìn kỹ một chút thì lập tức ớn lạnh sống lưng, tay chân con bé đều là giả, thì ra để thu nhỏ vóc dáng, ả đã tự chặt cẳng tay cẳng chân của mình.
Cú sốc này khiến đầu óc tôi quay cuồng, thật lâu sau mới hoàn hồn, hỏi Tinh Thần đã có chuyện gì xảy ra. Hắn kể buổi tối đi ra ngoài mua đồ ăn cho Nam Nam, lúc về thì phát hiện cảnh sát mặc thường phục đều ngủ thiếp đi trong xe. Biết sự tình không ổn, liền lao lên lầu, đến hành lang thì chợt ngửi thấy mùi thơm, lập tức biết là người của Cuồng Trù đến cướp V.I.P. Để giữ đầu óc tỉnh táo, hắn tự day dùng đao đâm vào mấy huyệt đạo trên người mình.
Tống Tinh Thần mang Nam Nam định chạy trốn, nhưng Nam Nam vừa khóc vừa giãy nảy không chịu hợp tác. Tinh Thần liền túm lấy tay con bé, chợt cảm thấy có gì đó không đúng, cánh tay con bé không có nhiệt độ.
Thấy mình bị lộ, Vô Biên Sắc thổi một kim châm từ trong miệng ra, khoảng cách ngay sát mặt, Tinh Thần phản xạ thần tốc né kịp, sau đó phong bế huyệt đạo của ả. Tống Tinh Thần hỏa tốc đuổi theo Nam Nam, nhưng con bé đã không rõ tung tích, hắn ủ rũ quay về khách sạn, gọi điện báo cho tôi.
Tống Tinh Thần ảo não cúi đầu nói: "Nữ nhân này không chịu hé răng." Sau đó quỳ sụp xuống đất: "Tiểu thiếu gia, ta đã phạn sai lầm lớn, hãy trừng phạt ta đi!"
Tôi nói: "Đứng dậy, đây không phải sai lầm của một mình ngươi!"
Chúng tôi đồng loạt nhìn Vô Biên Sắc, ả cười khẩy, Đao Thần tức giận đi tới, túm cổ áo ả quát: "Các ngươi mang con bé đi đâu?"
"Ngươi nghĩ ta sẽ nói ư?" Vô Biên Sắc cợt nhả.
Đao Thần rút đao, tôi vội ngăn lại: "Bạo hành ả chẳng có ích gì, đưa về từ từ thẩm vấn đi."
Có thể làm ra việc như vậy, đại khái Vô Biên Sắc đã không quan tâm sống chết, sự ngu trung thật khiến người ta khó tin.
Đột nhiên ả mở miệng: "Mấy giờ rồi?"
Không ai để ý đến ả, đồng hồ treo tường chỉ 5h sáng, đột nhiên Vô Biên Sắc nhăn nhó, cơ thể co giật liên hồi, tôi cả kinh: "Ả đã uống thuốc độc từ trước!"
Lôi một viên giải độc đan ra, tôi định cưỡng ép ả nuốt vào, mặc dù không đúng bệnh nhưng ít ra có thể chống đỡ tới khi đưa đến bệnh viện. Nhưng đã muộn, vừa bóp mồm ả thì một dòng máu đen trào ra, đồng tử giãn nhanh chóng, ả cố sức nói câu cuối cùng: "Người chiến thắng chung cuộc là Cuồng Trù đại nhân!"
Nói xong Vô Biên Sắc tắt thở.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất