Chương 729: Phong tỏa toàn cảnh
Sau khi V.I.P bị bắt đi, tổ đặc án đã có phản ứng, Tiểu Đào liên lạc với bộ, nhờ họ thương lượng với chính quyền đặc khu, nhanh chóng điều động cảnh lực phong tỏa toàn bộ Macao, từng chiếc xe, từng con tàu, từng máy bay rời đi đều phải qua kiểm tra nghiêm ngặt.
Sau chuyện này Tiểu Đào nói với tôi, lần thương lượng này có thể thành công là bởi hai lý do, một là Cuồng Trù cũng nằm trong danh sách đen ở đặc khu Macao, hai là cái chết của Tôn Lão Hổ đã làm cảm động đến tinh thần của cảnh sát nơi này.
Mấy ngày tiếp theo trôi qua trong sự lo lắng chờ đợi, đội đặc nhiệm từng giờ từng phút lăm lăm vũ khí, duy trì trạng thái căng thẳng nhất. Băng Tâm thì vẫn đang chìm trong đau thương, cũng từng trải qua cảm giác này nên tôi hiểu, bất kỳ lời an ủi nào lúc này cũng đều vô ích, việc chúng tôi có thể làm là dành thời gian chăm sóc con bé.
11h đêm ngày thứ ba, chúng tôi nhận được điện thoại của hải quan, nói có một chiếc du thuyền sang trọng đang quả cửa kiểm tra thì tăng tốc, trực tiếp hất văng tàu cảnh sát, hướng ra hải phận quốc tế bỏ trốn.
Nhận được tin, ngoài Băng Tâm và Lão Yêu, tất cả mọi người lập tức lên đường, dẫn theo 20 đặc nhiệm.
Một đường nhanh như chớp lao tới bến tàu, cảnh sát biển Macao đã chuẩn bị cho chúng tôi 5 tàu tuần tra, đặc nhiệm đồng thanh cảm ơn, đối phương cũng đáp lễ: "Chúc mọi người thuận lợi!"
Tiểu Đào hô một tiếng, tất cả lên tàu, tiếp đó 5 chiếc tàu tuần tra theo vị trí radar, lướt đi trong bóng đêm. Gió biển ẩm ướt phả lên mặt, không ai nói một lời, tâm trạng cực kỳ căng thẳng. Phía mặt biển xa xa dần xuất hiện một ánh sáng, ngoài dự liệu của chúng tôi, vốn tưởng Cuồng Trù là người khiêm tốn, nhưng chiếc du thuyền kia lại đèn đóm sáng trưng, nhạc nhẽo ì xèo, quan khách đi đi lại lại, cứ như đang tổ chức một đại tiệc sang trọng vậy.
Đao Thần nhỏ giọng nói: "Đây đều là những người thuộc tầng lớp thượng lưu ở Macao, tức là Đỗ Thánh cũng ở trên đó."
"Tối nay hắn lại phải đánh bạc với ngươi?" Tôi bật cười.
Đao Thần nhìn bàn tay trái mất đi hai ngón, thở dài: "Là họa thì không tránh được."
Chúng tôi vừa đến gần du thuyền, đột nhiên ở mạn bên xuất hiện một đám vệ sĩ tay lăm lăm súng máy, đặc nhiệm cũng vội vàng lấy vũ khí ra. Không khí căng thẳng đến ngạt thở, đối phương ở trên cao có lợi thế địa hình, rất dễ khiến chúng tôi thương vong.
Đang giằng co thì một người mặc vest trắng xuất hiện, chính là thân tín của Cuồng Trù, Thấu Xương Hương. Hắn mỉm cười: "Cuồng Trù và Đỗ Thánh đại nhân có lời mời, nhưng do thuyền đã đủ khách, chỉ có 5 vị được lên, hơn nữa không được phép mang theo vũ khí."
Tôi đáp trả: "Nếu bọn ta không đồng ý?"
Thấu Xương Hương nói: "Vậy thì sẽ chết hết ở đây."
Tôi nói: "Ở đây đều là sĩ quan, ngươi giết chúng ta sẽ phải đối mặt với sự trả thù điên cuồng!"
"Nhưng vấn đề là các ngươi đã chết!" Thấu Xương Hương mỉm cười.
Trong lúc này, lấy cương đối cương sẽ bất lợi cho chúng tôi, khoảng cách thì quá xa, rất khó gọi viện binh tới ngay lập tức được. Mặt khác phía trước đã là hải phận quốc tế, một khi chúng ra tới đó, không có luật pháp của bất kỳ quốc gia nào ràng buộc được chúng.
Tôi đang suy tư thì Đao Thần nói: "Đỗ Thánh là một kẻ háo thắng, nếu hắn đã mời chúng ta lên thuyền, chứng tỏ đã chuẩn bị sẵn, cứ tạm thời chấp thuận quy tắc trò chơi của hắn đi."
"Nhưng không được mang vũ khí..." tôi định nói rồi lại thôi.
"Người luyện võ, quyền cước chính là vũ khí, khỏi lo."
Xem ra lần này lành ít dữ nhiều, chúng tôi bàn bạc một chút, tôi, Tinh Thần, Đao Thần, Tiểu Đào và Lương cảnh quan lên thuyền, những người còn lại theo sát phía sau, một khi xảy ra gì đó không thích hợp, lập tức cường công.
Mọi người bỏ vũ khí lại tàu tuần tra, đối phương ném thang dây sang, khi chuẩn bị lên thuyền, Đao Thần nhỏ giọng nói với tôi: "Bộ đàm!"
Tôi lén đưa bộ đàm cho Đao Thần, hắn lẳng lặng giấu vào trong áo choàng. Sau khi lên thuyền, tất cả chúng tôi bị lục soát toàn thân, bộ đàm bị tước, cả khẩu súng Lương cảnh quan giấu sau lưng cũng bị phát hiện. Chỉ duy có Đao Thần là giấu được cái bộ đàm tôi đưa.
Thấu Xương Hương đi trước dẫn đường, chúng tôi lên boong thuyền, chỉ thấy đèn chùm treo cao, khách khứa quần áo sang trọng đi đi lại lại, cười nói, hưởng thụ gió biển đêm, có vài bàn đánh bạc, một nhóm người đang xúm xít ở đó.
Tiểu Đào nhếch mép: "Hoan lạc trước khi bị hủy diệt!" Nàng khẽ nắm ngón tay tôi, việc làm này khiến tôi vững tâm hơn rất nhiều.
Một phục vụ viên đi tới, tay bê một cái mâm, trên mâm là một xấp token, tôi nhìn lướt qua, có khoảng 10 cái, hỏi: "Đây là gì?"
Tiền đặt cược, trị giá 1 ngàn USD, Đỗ Thánh đại nhân dặn kỹ là giao cho Tống Tiên Sinh."
Chúng tôi trố mắt nhìn nhau, lẽ nào người Đỗ Thánh chọn đêm nay là tôi? Nhưng tôi chẳng biết một chút xíu gì về đánh bạc, trong lòng đầy nghi hoặc nhét vào túi, trên mỗi token viết số 100.
Phục vụ viên thu cái mâm lại, chìa tay: "Xin mời mấy vị sang bên này!"
Đi xuyên qua đám quan khách đang trò chuyện vui vẻ, Lương cảnh quan nhận ra không ít nhân vật nổi tiếng ở Macao. Theo thông tin nắm được thì Đỗ Thánh cũng là nhân vật tiếng tăm, giao lưu với tầng lớp này cũng là dễ hiểu, đương nhiên họ không hề biết quá khứ đầy máu tanh của hắn.
Tôi từng nghe Đao Thần nói, Đỗ Thánh còn có tính tự ái rất cao, từng đe dọa một đạo diễn trứ danh phải làm bộ phim liên quan đến mình, một số bộ phim mà khán giả trong nước hầu hết đều biết đến, phim Đỗ Thánh cũng mang bóng dáng của hắn, đương nhiên đã được tô điểm rất đẹp mắt.
Chúng tôi được dẫn tới một cái bàn đánh bạc lớn, trên bàn đang chơi trò xì zach, không ít người cả nam lẫn nữ đang tham gia, bàn cược đang hồi say sưa, số tiền cược đã cao đến mức người xem phải tặc lưỡi.
Đương nhiên tôi không thể không chú ý đến một gã đàn ông ngoại quốc ngồi trên bàn, hắn mặc âu phục màu vàng, đeo chiếc nhẫn bảo thạch to đùng, tay cầm điếu xì gà, không ngờ Đỗ Thánh lại xuất hiện theo cách này, nhưng dù sao nó cũng phù hợp với tính cách của hắn.
"Xì zach, nhà cái thắng!" Chia bài tuyên bố.
"Ha ha, tôi lại thắng rồi, ngại quá ngại quá!" Đỗ Thánh vỗ tay cười lớn.
Chia bài dùng cái cần gạt token về phía hắn, Đỗ Thánh xua tay: "Không cần!" Sau đó đẩy núi token ra bàn: "Trả lại mọi người, vui vẻ lên!"
Nhất thời đám người nháo nhào cả lên thi nhau cướp token, miệng không ngừng khen Đỗ Thánh hào phóng, tôi nghe mà chẳng ưa chút nào.
Bấy giờ Đỗ Thánh mới chú ý đến tôi, cứ như gặp bạn cũ lâu ngày, cười híp mắt: "Tới đi, chơi một ván?"
Tôi lắc đầu: "Xin lỗi, trình đánh bạc của ta chắc ngươi cũng rõ, chỉ sợ thua luôn cả cái quần mặc trên người."
Đỗ Thánh cười ha hả, đứng dậy đi tới trước mặt chúng tôi, giang hai tay muốn ôm Đao Thần: "Bạn cũ, lại gặp nhau!"
Đao Thần không tiếp nhận, đè tay lên vai hắn: "Từ khi rút khỏi Giang Bắc Tàn Đao, hai ta đã không còn là bạn bè nữa rồi!"
Đỗ Thánh lắc đầu, nụ cười cũng tắt: "Ngươi thật đúng là tuyệt tình, trước sau như một!"
"Đừng nói nhảm!" Đao Thần hừ lạnh một tiếng.
Đỗ Thánh chìa tay ra: "Ta rất thích sự thẳng thắn của ngươi! Giờ chơi với ta một ván, nếu ta thắng, chẳng cần mạng các ngươi, chỉ cần V.I.P thuộc về ta. Nếu ta thua, trả V.I.P lại cho các ngươi!"