Chương 780: Tìm người nhưng không gặp
Tôi kéo Tiểu Đào giật ra ngoài cửa, nàng hỏi: "Sao thế, cứ thần thần bí bí, dưới ghế có bom à?"
Tôi nói: "Không phải, mà là laptop, hơn nữa còn đang chạy."
"Laptop thì có gì phải sợ?" Tiểu Đào khó hiểu.
"Thử nghĩ một chút đi, trong phòng lộn xộn như vậy, chủ nhân thì không thấy đâu, dưới ghế lại giấu laptop, nó có nghĩa là gì? Có nghĩa là chủ nhà gặp phiền toái, hắn may mắn tránh được một kiếp, vì vậy lợi dụng căn nhà, biến nó thành một trạm gác, có bất kỳ ai lạ đi vào hắn cũng sẽ biết." Tôi giải thích.
Tiểu Đào gật gật đầu: "Vậy sao anh không cho em đụng vào laptop?"
Tôi cười nói: "Hiện giờ người này như chim sợ súng, nếu chúng ta phát hiện laptop, anh sợ người ta sẽ bỏ đi lần nữa. Chi bằng giả bộ như tìm người không thấy, lặng lẽ rời đi thôi."
Tiểu Đào cười: "Tìm người nhưng không gặp, miệng lưỡi anh càng ngày càng dẻo đấy."
Tôi cũng cười: "Chứ còn không à, ngày nào cũng đi với em."
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Lão Yêu, bảo hắn lần theo cái laptop này đến vị trí máy chủ, hắn dửng dưng nói: "Địa chỉ?"
"Chung cư Hoa Viên Cẩm Tú."
Im ắng một hồi, Lão Yêu đột nhiên cao giọng chấn lỗ tai tôi inh ỏi: "Tiểu Tống Tống, ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đọc địa chỉ IP, không phải vị trí địa lý, ngươi nghĩ ta là thượng đế à???"
Tôi cười khổ: "Thì ta cũng không phải thượng đế mà liếc mắt là biết địa chỉ IP ở đây."
"Được được được, dạy ngươi một cách, ngươi tắt phần mềm diệt virus trên điện thoại đi, mở wifi lên, nhìn một chút xem nhà nào không đặt pass thì truy cập vào. Ta sẽ thông qua điện thoại của ngươi tìm IP chính của tòa nhà." Lão Yêu thuyết giảng.
"Được!" Tôi mở wifi lên, lật lượt check xung quanh, hồi lâu chẳng truy cập được cái nào, Lão Yêu sốt ruột nhắn tin: "Cái gì nữa đây, không biết truy cập wifi à?"
Tôi rep: "Đều đặt pass hết rồi!"
Lão Yêu gửi liền mấy icon tức giận: "Ngươi viết y nguyên tên wifi từng nhà, rồi thêm 8 số 8 đằng sau, rất nhiều người chỉ dùng pass đơn giản như vậy thôi."
Tôi làm theo lời hắn, quả nhiên đã truy cập được vào wifi của một nhà, sau đó điện thoại tôi chợt hiện thông báo mã độc. Nhưng chỉ chốc lát thì thông báo biến mất, Lão Yêu gọi tới nói: "Lần theo dấu camera, ta tra được tín hiệu máy chủ, nó ở ngay chung cư đó, từ địa chỉ IP tĩnh thì có thể nó thấp hơn một tầng."
Tôi nói cám ơn, xem ra chủ nhà trốn trong phòng ngầm dưới đất, chúng tôi xuống chỗ bảo vệ hỏi thăm một chút, quả nhiên những hộ ở tầng 1 được tặng kèm một phòng ngầm, thường thì gia chủ sẽ sử dụng nó là nhà kho. Đi xuống tầng hầm, trong hành lang tối om, dưới đất chất đầy hộp giấy, trên tường thì treo nào là thịt muối, lạp xưởng...Chúng tôi tìm tới căn hầm tương ứng, định dùng dụng cụ mở khóa thì Tiểu Đào nhỏ giọng: "Tiên lễ hậu binh, đỡ gây hiểu lầm."
Nàng gõ cửa mấy cái, nói: "Từ tiên sinh, chúng tôi là cảnh sát Nam Giang, tìm ông để hỏi mấy vấn đề."
Không ai trả lời, Tiểu Đào nói tiếp: "Có phải nhà của ông bị tập kích không, hàng xóm báo cảnh sát nên chúng tôi tới."
Nàng nhún vai, tôi nhẹ nhàng cạy khóa, đẩy cửa tiến vào, trong phòng đồ đạc nừa bộn chất đống, một mùi ngòn ngọt xộc vào mũi. Đột nhiên phát hiện sau cánh cửa có người, tôi vội đẩy Tiểu Đào ra, lập tức một cây gậy đập thẳng vào vai tôi đau điếng.
Tiểu Đào vội bật đèn, trông thấy một người đàn ông đứng sau cửa, tay cầm gậy bóng chày run rẩy, một đứa bé trai đứng ôm lấy chân, rõ ràng ông ta vừa đánh tôi, kết quả lại tự mình sợ phát khóc. Hẳn người này đã gặp nhiều biến cố.
Tiểu Đào la lên: "Dám đánh cảnh sát?" Nói xong giơ giấy chứng nhận ra, rồi đi tới kiểm tra vết thương cho tôi. Tôi lắc đầu nói không sao, mùa đông mặc áo khoác dày chắc không ảnh hưởng đến xương.
Có điều trong lòng tôi cũng hơi sợ, nếu vừa rồi không phải mình nhanh tay đẩy Tiểu Đào ra, thay đổi chính vị trí bản thân thì một gậy này có lẽ đã rơi vào đầu mình.
Cạch một tiếng, cây gậy bóng chày trong tay người đàn ông rơi xuống đất, chìa hai tay ra nói: "Bắt tôi đi, tôi nhận tội! Chỉ xin các người một chuyện, hãy chăm sóc con trai tôi."
Chúng tôi hơi bất ngờ trước phản ứng của ông ta, cẩn thận quan sát tướng mạo, tuy có hơi béo so với ảnh, nhưng có thể nhận ra chính là Từ Vị Sinh. Tôi đọc tên, ông ta gật đầu: "Là tôi, làm sao cô cậu tìm được?"
"Tôi muốn hỏi một câu trước đã, ai tập kích ông?" Tôi nói.
"Một...một cô gái!"
"Cô gái?" Tôi cả kinh: "Dáng dấp thế nào?"
"Không biết, cô ta bịt mặt." Từ Vị Sinh đi đến cái ghế, ngồi xuống, hai tay run rẩy châm thuốc. Có thể nhìn ra được ông ta sợ hãi đến thế nào. Từ Vị Sinh nói, hai ngày trước ông ta từ công ty trở về thì phát hiện có người đang lật tung đồ đạc trong nhà, một cô gái mặc đồ đen.
Tại sao có thể biết là cô gái, bởi vì tóc dài, dáng người thon thả như người mẫu của cô ấy. Trong lúc Từ Vị Sinh ngẩn người thì cô gái kia đột nhiên rút ra một con dao lao tới đâm, ông ta sợ phát điên, chạy vòng quanh căn nhà, đẩy đổ hết đồ gia dụng để cản đường. Thế nhưng thân thủ cô gái rất nhanh, nháy mắt thì bị cô ta chế phục, đẩy ngã xuống đất, kề dao vào cổ.
Từ Vị Sinh sợ hãi, liều mạng xin tha, cô ta cười lạnh: "Ông đã biết quá nhiều!"
Lúc này con trai ông ta từ phòng ngủ đi ra, gọi cha mấy tiếng. Nhắc đến cũng kỳ, cô ta đột nhiên buông ông ấy ra, vỗ vào mặt, nói: "Mau trốn đi, lần kế tới đây, tôi không tốt bụng như vậy đâu!"
Sau khi cô gái rời đi, Từ Vị Sinh mãi mà chưa hoàn hồn, ông ta kiểm tra một chút thì phát hiện máy tính của mình đã bị phá hỏng, thiết bị di động trong ngăn kéo cũng mất.
Không biết rốt cuộc đã trêu chọc phải ai, nhưng ông ta mang theo đứa bé, lại là ngày tết, có thể đi đâu được?
Nghĩ đi nghĩ lại, ông ta mượn một cái laptop, giấu dưới ghế sofa, mở webcam lên rồi kết nối với điện thoại của mình, sau đó trốn dưới tầng hầm.
"Ban nãy tôi cho rằng hai người là tới giết mình, thật không phải, xin lỗi!" Từ Vị Sinh giải thích.
Tôi nói nhỏ với Tiểu Đào: "Là Huyết Anh Vũ!"
Huyết Anh Vũ chưa bao giờ làm hại phụ nữ và trẻ em, có thể là nếu giết Từ Vị Sinh thì cô ta đồng thời phải đem đứa trẻ đi diệt khẩu cho nên mới động lòng, hoặc cũng chỉ đơn thuần là không muốn nó chứng kiến cha mình bị giết.
Thằng bé kéo gấu áo Từ Vị Sinh: "Cha, con đói!"
Từ Vị Sinh không nhịn được, đẩy nó ra: "Ra chỗ khác, có thấy người lớn đang nói chuyện không? Đợi tối cha nấu mì cho ăn."
Thằng bé lã chã nước mắt: "Con không muốn ăn mì gói nữa đâu."
Từ Vị Sinh đang định đẩy nó ra lần nữa thì Tiểu Đào ngăn lại: "Này, ông có biết gì không? Chính con trai ông đã cứu ông một mạng đấy. Nhìn là biết thường ngày ông không phải người cha tốt rồi."
Từ Vị Sinh ôm đầu: "Đồng chí cảnh sát, cô cậu không hiểu chuyện này đâu. Thực ra đứa bé là hồi trẻ tôi ngủ với một cô gái sinh ra, cô ta mang con ném cho tôi rồi bỏ đi biệt tăm, tìm cũng chả được. Của nợ này đi theo tôi năm sáu năm nay, tôi nuôi nó ăn uống, cho nó đi học, với lương tâm của mình thì tôi đã rất tận chức rồi." Tôi nghe thế thì cau mày, trước mặt trẻ con mà nói như vậy, gã đàn ông này đúng là hết thuốc chữa.