Chương 796: Huyết Anh Vũ, hẹn gặp lại!
Mắt thấy kíp nổ bị ấn xuống, ai trong chúng tôi cũng sợ hãi câm lặng, thế nhưng tòa nhà lại chẳng hề phát nổ.
Hoàng Tuyền từ từ đứng dậy, tay giơ cao lên đầu, cầm chặt cái điều khiển, giờ thì tôi mới hiểu, đó là kíp nổ kiểu rời, nó sẽ không nổ khi ấn vào, nhưng sẽ nổ ngay lập tức nếu nhả tay ra.
"Khốn kiếp!" Hoàng Tuyền bực tức mắng, đá một cước, Đao Thần ngã ra đất.
Hắn không giết Đao Thần ngay, mà chuyển hướng sang Tống Hạc Đình: "Tỷ tỷ, tôi đã đủ nhân từ đối với người nhà họ Tống rồi, chỉ cần muốn, đã có vô số cơ hội giết chết Tống Dương."
Tống Hạc Đình quỳ dưới đất, nói đã không còn mạch lạc: "Muốn giết...giết..."
"Hừ!" Hoàng Tuyền nhếch mép: "Yên tâm, đã biết thân phận thật của tôi thì tất cả người ở đây đều phải chết, chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi. Huyết Anh Vũ, con tiện nhân này, cút ra đây cho ta!"
Mọi người nhìn về phía Huyết Anh Vũ, cô ta từ từ đứng dậy, nhìn tôi cười khổ một tiếng: "Không ngờ lại phải từ biệt ở đây!"
Sau đó quay qua Tiểu Đào: "Xin cô yên tâm, Tống Dương là một nam nhân tốt, từ trước đến giờ chưa hề bị tôi giao động."
"Tiện nhân, cút ra đây cho ta!" Hoàng Tuyền bạo hống.
Huyết Anh Vũ từ từ đi tới, tâm chúng tôi ai cũng níu chặt, vừa đến trước mặt, đột nhiên hắn giơ báng súng nện vào đầu Huyết Anh Vũ, cô ta ngã xuống đất, máu chảy ròng ròng.
Hoàng Tuyền trầm giọng: "Cho ngươi nói một lý do để ta không giết ngươi!"
Huyết Anh Vũ không nói gì, Hoàng Tuyền cầm súng chĩa vào đầu cô ta: "Ta lệnh cho ngươi tìm cơ hội giết chết lão già đáng ghét kia, kết quả ngươi chỉ đâm lão 1 dao. Ta lệnh cho ngươi đi mang V.I.P về, ngươi lại thả con bé chạy đi, còn nói dối ta. Đến bây giờ, ta bảo ngươi giết bốn nữ nhân này, ngươi lại cứu họ. Tiện nữ, ngươi đã đánh mất hết niềm tin của ta, hôm nay chết ở đây đi!"
Một tiếng súng vang lên, tôi sợ đến run người, Huyết Anh Vũ nằm dưới đất không động đậy, hóa ra Hoàng Tuyền cố ý bắn chệch, hắn hét: "Nói chuyện!"
Huyết Anh Vũ chậm rãi đáp: "Bản tính của tôi là thế, không muốn nghe lệnh của bất kỳ ai! Ông bảo tôi đi hướng đông, tôi phải đi hướng tây, ông bảo tôi đi giết người, tôi lại sẽ cứu người."
Hoàng Tuyền giận quá hóa cười, cười điên đại một hồi, sau đó mắng: "Một con chó hoang khó thuần, ta thật uổng công khi nuôi ngươi."
"Không uổng, ông đã có được tình yêu của tôi!"
Những lời này tuy biết rõ là nói dối, nhưng Hoàng Tuyền lại khẽ giao động, hắn giận dữ nói: "Im miệng, cái mồm chuyên nói dối có chết mới tin ngươi, tin ngươi là ta đã mù mắt rồi!"
Huyết Anh Vũ túm lấy nòng súng dí vào ngực, từ từ đứng lên, sau đó giơ hai tay ôm lấy vai Hoàng Tuyền, như mì nói: "Đã đến nước này tôi còn cần phải lừa ông sao? Tôi yêu ông, luôn là như thế. Trước khi tôi chết, cho tôi được hôn ông một cái."
Rõ ràng là những lời thật buồn nôn, nhưng qua miệng Huyết Anh Vũ lại đầy chân thành, Hoàng Tuyền cũng là đàn ông, mà bất kỳ người đàn ông nào cũng không chống lại được mị lực của cô ấy.
Hắn từ từ hạ súng xuống, túm lấy bờ vai nhỏ nhắn của Huyết Anh Vũ, cả hai hôn một nụ thật sâu. Tôi để ý tay phải Huyết Anh Vũ đang từ từ di chuyển từ vai Hoàng Tuyền xuống dưới, đột nhiên túm lấy cổ tay hắn, vọt sang bên cạnh, đồng thời rút thanh đao đang cắm trên vai hắn ra.
Huyết Anh Vũ vung thanh đao chém sắt như chém bùn mà xả xuống cổ tay Hoàng Tuyền.
"Aaaaa!!!"
Một tiếng hét vang dội kêu lên, các tay súng bắn tỉa mai phía bốn phía vội chĩa tia laser vào người Huyết Anh Vũ, nhưng khoảng cách giữa hai người quá gần, chúng không dám nổ súng.
Đúng lúc đó thì Đao Thần nằm dưới đất quét vào mắt cá chân Hoàng Tuyền một cước, tiếng xương gãy kêu răng rắc, Hoàng Tuyền ngã ra, rống lên: "Giết chúng!"
"Nổ súng!" Tiểu Đào hạ lệnh, cảnh sát lập tức ngắm bắn, hai bên đấu súng kịch liệt, đột nhiên bên ngoài có tiếng súng trường xen vào, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Chúng tôi lập tức ý thức được, viện binh đã tới. Tình hình nhất thời hỗn loạn, tôi nhìn về hướng cánh cửa, Hoàng Tuyền, Đao Thần và Huyết Anh Vũ đã không thấy đâu, bàn tay bị chặt của hắn vẫn đang nắm chặt kíp nổ.
Hít sâu một hơi, tôi vọt tới bên cạnh Tinh Thần, hắn vẫn còn ý thức nhưng Tống Khiết thì đã hôn mê. Với sự giúp đỡ của tôi, Tinh Thần cố gắng khập khiễng, cùng đỡ Tống Khiết dậy. Lúc này một tên thủ hạ tay cầm SMG từ trong lao ra, giương súng nhắm ngay chúng tôi.
Tôi phát động minh vương chi đồng, tên kia hét thảm một tiếng, giây tiếp theo thì trán hắn đã bị bắn thủng, mềm nhũn đổ gục xuống. Người nổ súng là Tiểu Đào, nàng dẫn theo một tốp cảnh sát, bảo vệ chúng tôi đỡ Tống Khiết và cô cô ra ngoài.
Ra đến bên ngoài nhà máy, phát hiện nơi này đã bị bao vây bởi rất đông xe bọc thép và đặc nhiệm, người dẫn đội là Vương thúc. Sau chuyện này mới biết, thì ra Băng Tâm và Vương thúc chạy tới đây thì thấy trực thăng đáp xuống, liền gọi điện về xin tiếp viện. Chúng tôi vốn là cá nằm trên thớt, giờ lại biến thành trong ngoài giáp công, tiêu diệt toàn bộ đám tội phạm.
Đám tội phạm bị hỏa lực của đặc nhiệm dồn ép, cố gắng dựa vào địa thế chống đỡ, một đám chạy tới xung quanh chiếc trực thăng, tạo thành lá chắn thịt để nó từ từ cất cánh. Hoàng Tuyền ngồi trên máy bay, tay ôm cổ tay bị đứt rời, hằm hằm nhìn xuống dưới.
"Bắn hạ!" Vương Nguyên Thạch ra lệnh.
Một tốp đặc nhiệm quỳ dưới đất, nhắm thẳng lên bầu trời, phần đáy chiếc trực thăng bị đạn bắn lửa văng tung tóe, nhưng do không có vũ khí hạng nặng nên nó dần dần biến mất trong trời đêm.
Một đêm dài đằng đẵng rốt cuộc đã kết thúc, ai nấy mệt đến tê liệt, một cảnh sát hi sinh, sáu người bị thương, việc đầu tiên là đưa toàn bộ họ tới bệnh viện.
Đến khi kiểm đếm lại hiện trường thì phát hiện Đao Thần, Huyết Anh Vũ và ba cô gái kia đã biến mất không tăm tích, có cảnh sát báo cáo với Tiểu Đào rằng bị mất một chiếc xe, nàng chậm rãi nói: "Biết rồi!" Sau đó tiếp tục chăm sóc thương binh. Ở bệnh viện đến khoảng 6h sáng thì những người bị thương đã cơ bản thoát khỏi nguy hiểm, được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt. Người nặng nhất là Tống Hạc Đình, bác sĩ nói nếu người thường bị vết thương như vậy thì căn bản đã không qua khỏi, nhưng cơ thể bà rất kiên cường vượt qua, chỉ là trước mắt vẫn chưa khôi phục ý thức.
Rốt cuộc cũng có thể yên tâm, tôi với Tiểu Đào chuẩn bị về nghỉ ngơi, ngắm ánh ban mai cuối chân trời, Tiểu Đào lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng: "Kết cục như vậy có lẽ là tốt nhất!"
Tôi khoác lên vai nàng: "Bất kể phải trả giá thế nào, anh đều nguyện ý đồng hành cùng em."
Đúng lúc này thì điện thoại của tôi vang lên, là cái điện thoại mà Huyết Anh Vũ cho tôi. Liếc nhìn Tiểu Đào một cái, tôi ấn nút nghe, bên trong là giọng Huyết Anh Vũ: "Phải tạm biệt rồi, Tống đại thần thám, chúng tôi đã đến một nơi không ai tìm được."
Tôi hỏi: "Đao Thần đâu?"
"Yên tâm đi, lão còn sống, lão già ngoan cố này nói sao cũng không chịu đi bệnh viện, cũng may tôi là chuyên gia trị vết đạn bắn."
"Huyết Anh Vũ...không, Yên Ngữ Lan, chúc cô nhiều may mắn!"
Một khoảng yên tĩnh rất dài, cho rằng cô ta cúp máy, tôi chuẩn bị cất điện thoại đi thì đầu dây bên kia có tiếng khóc thút thít. Im lặng chờ đợi, cuối cùng Huyết Anh Vũ nói: "Cám ơn anh Tống Dương, tôi sẽ làm một người tốt!"
Cúp máy, lòng tôi thoáng buồn, từ đó về sau chiếc điện thoại này cũng không vang lên lần nào nữa, mà Huyết Anh Vũ cũng vĩnh viến biến mất trong mắt tôi. Phía chân trời, ánh hào quang chói lọi dần lên cao.