Chương 798: Kỹ thuật giết người của Tống gia
Những đề xuất của tôi đều được Tiểu Đào phụ trách hoàn thành, bắt đầu từ ngày mai, cô cô sẽ dạy võ cho tôi.
Bộ võ mà cô cô dạy tôi có tên là Phu tử tam củng thủ, hay còn gọi là tam hoàng pháo chuy quyền, do một tổ tiên Võ Tống, Tống Bộ Luân sáng lập. Cách đấu thuật này mỗi lần lâm địch trước tiên sẽ chắp tay hành lễ, sau đó xuất kỳ bất ý ra tay đánh đối phương, là một bộ ngoài nhu trong cương, lấy yếu chế mạnh. Tống Hạc Đình nói bộ võ công này nếu so với bát quái chưởng thì không bằng, nhưng với kẻ không có căn bản như tôi thì học sẽ thích hợp hơn. Hơn nữa bề ngoài tôi yếu đuối, cộng thêm bộ võ tưởng như ôn hòa này sẽ khiến đối phương khinh địch, tăng cao hiệu quả chiến đấu.
Tống Hạc Đình không dạy tôi đi quyền, mà trực tiếp bảo tôi với Tống Khiết đối chiêu, tay bà cầm một cây roi, cứ động tác hơi sai là lập tức ăn một vụt.
Ngoài việc luyện chiêu, bà còn bắt tôi buộc hai chân vào ghế băng để tập cơ bụng, bài tập này mục đích là rèn luyện phần lưng và hông, bởi quan trọng nhất khi quật ngã địch là phải dùng lực ở lưng.
Chỉ mới tập luyện có mấy ngày mà cơ thể tôi đau nhức không thể tả, tố chất quả thật không có, nhưng bất kể có xin tha thế nào, cô cô cũng không cho nghỉ ngơi. Tống Khiết thì chỉ ngồi bên cạnh ăn khoai tay chiên, hoa quả lạnh, nhìn tôi chịu khổ mà cười ha hả.
Cứ đêm về đặt lưng xuống giường là mình mẩy ê nhức, sau vài chục lần ăn roi thì tôi cũng dần nhớ động tác của từng chiêu. Nửa tháng trôi qua, cuối cùng sự khổ luyện đã có chút thành quả, đôi khi đối chiêu với Tống Khiết đã có thể quật ngã con bé.
Quả thật rèn luyện rất tốt cho sức khỏe, sự thay đổi cơ thể hàng ngày khiến tôi cảm thấy vô cùng hứng khởi. Tống Hạc Đình nói: "Có vài vị tổ tiên kiệt xuất đều là văn võ song toàn, bởi làm ngỗ tác hay bộ đầu đều thường bị tội phạm trả thù. Sự chịu đựng của con chả thấm vào đâu so với Tống Bất Bình xưa kia cả."
Đến cuối tháng 12 âm lịch, tôi cơ bản đã nắm vững phu tử tam củng thủ, trong lúc đối chiêu, chẳng cần suy nghĩ nhiều đã có thể ứng biến, Tống Khiết không khỏi khen ngợi: "Tống Dương biểu ca ngộ tính không tệ, hay là sau này chuyển nghề sang võ Tống đi."
Tôi xua tay: "Khỏi khỏi, ta thích phá án hơn." Ba tháng nay không có vụ án nào, tôi thật là buồn chán. Tống Hạc Đình khẽ mỉm cười: "Con tập luyện cũng đã khá vững, tìm đối thủ thực chiến xem?"
"Tìm ai bây giờ?" Tôi hỏi.
"Ta thấy vị Vương cảnh quan kia được đấy."
Tối đó Tiểu Đào dẫn Vương Nguyên Thạch đến, chúng tôi trải tấm đệm lên sàn nhà, đối mặt với Vương Nguyên Thạch vạm vỡ trong lòng tôi không khỏi e dè, nói: "Vương thúc, hạ thủ lưu tình."
Tống Hạc Đình nói: "Vương cảnh quan, cứ coi nó là phần tử tội phạm mà dạy dỗ đi."
Vương Nguyên Thạch cười: "Rốt cuộc thì tôi phải nghe ai đây?"
Tống Hạc Đình nói: "Đệ tử do ta truyền dạy, sẽ không có chuyện đánh cho vui, khỏi cần hạ thủ lưu tình."
Thấy vậy, Vương thúc liền thủ thế, tôi ôm đấm chào một cái, Vương thúc lập tức sử dụng đòn quân cảnh mà tung chân đá, tôi hạ thấp trọng tâm, rồi dùng vai gánh cẳng chân Vương thúc, hất lên, Vương thúc bị ngã ra đất.
Tiểu Đào giật mình: "Tống Dương, anh biến thành cao thủ võ lâm hồi nào thế?"
Chính bản thân tôi cũng rất kinh ngạc, lại có thể đánh bại được Vương thúc? Vương Nguyên Thạch đứng dậy, tiếp tục tấn công, tôi gặp chiêu phá chiêu, lại liên tục đánh ngã ông ấy hai lần nữa.
Lần thứ ba bò dậy, Vương thúc lau mồ hôi trán, nói: "Bộ chiêu thức này quá âm hiểm, cứ lần nào tôi cho rằng cậu ta đang hành lễ thì đột nhiên bị tấn công, không kịp chuẩn bị!"
Tống Hạc Đình cười: "Thiên lý tàng châm, tấn công bất ngờ, đây chính là chỗ lợi hại của phu tử tam củng thủ!"
Vương thúc vươn vai giãn gân cốt, lại tiếp tục thủ thế, nói: "Tiếp!"
Lần này ông ta không trúng chiêu nữa, khi tôi vừa chắp tay hành lễ thì liền nhảy ra sau một bước, sau đó mượn lực tung người lên tấn công bằng quyền, tôi đang lo chống đỡ thì Vương thúc hụp xuống sử chiêu Tảo Đường Thối, quật tôi ngã ra đất. Lần tỉ thí tiếp sau đó tôi lại tiếp tục thất thủ, xem ra bộ võ công này có nhược điểm, một khi bị đối phương đoán được sẽ không thể chiếm ưu thế. Tống Hạc Đình căn dặn: "Khi thực chiến phải nhớ kỹ hai điểm, một là đánh nhanh thắng nhanh, không cho đối thủ có cơ hội nhìn thấu, hai là không đánh được thì chạy!"
Tôi ngạc nhiên: "Cô cô, cô đang nghiêm túc đấy chứ?"
Tống Hạc Đình cười: "Dĩ nhiên, võ thuật là để đánh ngã đối thủ, nếu lúc đó địch hơn hẳn ta, lấy trứng chọi đá chi bằng giữ cái mạng!"
Kết thúc cuộc đấu võ, Tiểu Đào nói: "Phải rồi, em quên nói, cảnh sát Tây Bắc có bắt được một tội phạm truy nã, trên người hắn có thư mời của Lục Đạo Cuồng Trù. Bên đó thẩm vấn, hắn tiết lộ, mùng 3 tháng 3 năm nay, Lục Đạo Cực Yến sẽ được tổ chức ở một nơi nào đó thuộc Tây Bắc."
Tôi nói: "Vậy bao giờ chúng ta xuất phát?"
Tiểu Đào nhìn tôi: "Đang chờ ý kiến anh đây."
Tôi ở nhà đã sắp phát điên lên rồi, sớm muốn ra ngoài một chút, liền phất tay: "Vậy thì đi luôn, tự mình thẩm vấn hắn xem có thăm dò được tin tức gì không."
"Được!" Tiểu Đào gật đầu.
Vương Nguyên Thạch nói: "Đợt huấn luyện học viên của ta mấy ngày nữa mới hoàn thành, cô cậu cứ đi trước, sau đó gửi vị trí về cho ta, ta tới sau."
Tống Hạc Đình vỗ vào xe lăn: "Đáng tiếc là xương sống của ta một năm nữa mới bình phục, lần này quả thực không giúp gì được bọn con. Cứ ẩn núp ở đây cũng chẳng phải ý hay, ta sẽ về Tống gia thôn. Tống Khiết, con đi cùng biểu ca đi."
Tôi hơi bất ngờ trước sự chuyển biến thái độ 180° của cô cô, không nhịn được mà hỏi: "Cô cô, lần này cô không ngăn cản bọn con?"
Tống Hạc Đình cười: "Ngăn? Có ngăn được không? Các trưởng lão nói đúng, đánh bại Giang Bắc Tàn Đao là sứ mệnh của Tống gia chúng ta, ta rất vui khi những năm tháng cuối cùng của cuộc đời được chứng kiến ngày này. Thực tế một người có thể sống được bao lâu không quan trọng, mà quan trọng là người ấy để lại cái gì. Tổ tiên Tống Từ cũng chỉ thọ có 64 tuổi, nhưng di sản tinh thần ông để lại lại ảnh hưởng đến tận ngày nay. Tống Dương, ta tin con sẽ trở thành tiệm cận Tống Từ nhất trong lịch sử họ Tống. Nhưng ta cũng không hi vọng nhìn thấy tên con trên ban thờ, nhất định phải còn sống trở về, ta chờ uống rượu mừng của con và Tiểu Đào!"
Được sự ủng hộ của cô cô khiến tôi rất cảm động, kiên định đáp: "Cô cô, yên tâm đi! Chúng con sẽ bình an trở về!"
Đúng lúc này thì chợt cánh cửa đột ngột vang lên tiếng động, những người trong phòng đồng thời trở nên căng thẳng...