Âm Phủ Thần Thám

Chương 90: Mật thất dưới lòng đất.

Chương 90: Mật thất dưới lòng đất.


Buổi trưa, Tiểu Đào gọi cơm hộp, Vương Đại Lý xem video hào hứng nói: "Có cái ăn rồi."
Tôi lườm hắn một cái, nói chuyện không biết kiêng kỵ.
Cơm hộp là sườn heo rán cari, gà quay thơm phức, rất ngon miệng, một phần cũng phải hơn 20 tệ, tôi thầm nghĩ Tiểu Đào thật là chịu chi.
Cơm nước xong, người được phái đi điều tra biển số xe đã quay lại, nói tìm ra rồi chủ xe là một gã bán buôn khăn lông.
Nghe tin này, mắt mọi người liền sáng rực lên, vụ án đang lâm vào bế tắc, bỗng xuất hiện manh mối mới, như một cốc nước mát giữa trưa hè oi ả, không hưng phấn không được.
Tôi nghe qua tiểu khu tên này sống, có vẻ rất quen, thì ra chính là tiểu khu mà lão Đường bán bánh bao ở.
Hoàng Tiểu Đào nhắc nhở: "Đừng nên vui mừng vội, đối phương chỉ là chủ xe, chưa chắc đã liên quan tới vụ án. Tống Dương, hai ta tới thăm dò thực hư đi."
Vương Đại Lý hồ hởi: "Tiểu Đào tỷ tỷ, tôi cũng muốn đi."
"Không cần thiết cả ba phải đi, ngươi ở lại xem video."
Đại Lý cụt hứng, nhưng dưới sự ra lệnh của Tiểu Đào chẳng thể làm gì khác hơn là phục tùng, tôi và nàng ra khỏi cục cảnh sát, Tiểu Đào lắc lắc cổ, nói: "Nhìn màn hình từ sáng tới trưa, cổ cứng lại luôn rồi, nhân tiện ra ngoài hoạt động cho giãn gân cốt, hóng mát một chút."
Tôi cười: "Cô định lạm dụng chức quyền à?"
"Thế thì đã làm sao? Tôi còn dẫn cả anh đi mà, không cám ơn à?" Tiểu Đào nháy mắt.
Chúng tôi lái xe tới tiểu khu, hỏi bảo vệ ở đó biết được nhà của tên chủ xe. Hắn là một nam giới trung niên, Hoàng Tiểu Đào hỏi hắn có cho ai mượn xe không, hắn nói chưa từng.
Hoàng Tiểu Đào lại hỏi, thời gian ngày...tháng... có đi tới tiểu khu kia không, hắn cũng bảo không.
Tôi quan sát, hắn nói đều là thật.
Tiểu Đào tò mò: "Vậy xe của ngươi chẳng lẽ bị ăn cắp?"
Chủ xe nói: "Không có chuyện đó đâu, vẫn luôn ở bãi đậu xe, rốt cuộc các ngươi đang điều tra án gì, chiều nay ta còn phải nhập hàng đấy."
Tôi hỏi: "Biển số xe của ngươi là bao nhiêu?"
Chủ xe thuận miệng nói một dãy số, lại không giống với số xe mà chúng tôi có. Thì ra hắn có hai chiếc xe, chiếc đầu tiên đã quá cũ, vứt ở bãi đậu xe lâu rồi chưa nhìn qua.
Tiểu Đào bảo hắn dẫn chúng tôi đi xem một chút. Chủ xe đưa chúng tôi tới bãi đậu xe bên cạnh tiểu khu, tới tận bên trong cùng, có một chiếc xe con đậu ở đó, hắn gãi đầu nói: "Ai da, xe ta đâu rồi?"
"Xem ra là đã bị trộm mất." Tiểu Đào thở dài.
Chủ xe lại tỏ ra rất rộng rãi: "Không sao đâu, mất thì bỏ. Xe đó mua hai mươi năm nay rồi, ta sớm đã muốn xử lý nó. Tên ăn trộm này lại giúp ta bớt chuyện, đồng chí cảnh sát, ta không báo án đâu."
Tiểu Đào nhìn hắn một cái: "Được, ngươi về đi."
Sau khu chủ xe đi khỏi, Hoàng Tiểu Đào cười khổ với tôi: "Biết ngay là không thể thuận lợi mà."
"Tại sao hung thủ phải trộm xe ở đây?" Tôi hỏi.
"Nhất định là Mã Kim Hỏa thường qua lại nơi này, đã sớm để ý chiếc xe cũ đó. Loại xe van này chắc cũng không có báo động, mà phải rồi, có thể nó đã từng sửa chữa ở gara, chúng ta có cần tới hỏi một chút không?" Tiểu Đào bỗng nảy ra một ý.
"Được!"
Tôi đáp ứng, ánh mắt lại hướng về cửa tiệm bánh bao của lão Đường, hiện giờ còn đang đóng cửa. Tiểu Đào hỏi tôi đang nghĩ gì vậy, tôi nói: "Không hiểu sao tôi luôn cảm thấy những việc xảy ra đều mơ hồ có liên hệ nào đó với Đường sư phụ, mà nghi phạm Mã Kim Hỏa lại vô tung vô ảnh như hồn ma vậy."
"Chẳng phải anh bảo lão đều nói thật sao? Hay anh nhìn lầm?" Tiểu Đào dừng bước.
"Ánh mắt của tôi có thể so sánh với máy kiểm tra nói dối, phát hiện được cử chỉ biểu hiện của kẻ không nói thật, thậm chí biến đổi của mạch máu, chân lông cũng thấy. Nhưng không loại trừ trường hợp đặc biệt, đó là con người có tư chất tâm lý tuyệt vời, nói dối mà không thay đổi tâm trạng. Người ta nói rằng, các lực lượng đặc biệt được huấn luyện, có thể vượt qua trắc nghiệm máy nói dối, thậm chí là thuốc nói thật."
"Đường sư phụ là người như vậy sao? Tôi thấy cùng lắm chỉ là một lão béo sợ phiền phức mà thôi." Tiểu Đào bĩu môi.
"Thực ra tôi cũng nghĩ thế..." tôi đáp.
Hoàng Tiểu Đào vỗ vai tôi một cái: "Thôi, dù gì cũng mất công tới đây rồi, chúng ta tới gặp lão lần nữa, lần này không nể mặt, hỏi nhiều vấn đề một chút xem có bỏ sót gì không."
"Được!"
Chúng tôi tới gõ cửa nhà Đường sư phụ, phát hiện không có ai bên trong. Tiểu Đào gọi điện thoại cho cảnh sát theo dõi lão Đường, hỏi xem lão có ra ngoài không. Cảnh sát theo dõi nói, lão chưa hề ra ngoài.
Nhưng chúng tôi gọi mãi cũng chẳng có ai ra mở cửa, Tiểu Đào rút hai cái kẹp tóc đưa cho tôi: "Tới đây Tống thần thám, đến lúc thi triển tài năng rồi."
"Tự tiện xông vào nhà dân, không ổn đâu."
"Không sao, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm." Tiểu Đào vỗ ngực.
Chỉ 10 giây, tôi đã mở được cửa, nhưng bên trong không có ai. Hoàng Tiểu Đào lập tức nổi giận, gọi cho tên cảnh sát lúc nãy, chất vấn tại sao theo dõi mà để một người sống sờ sờ rời đi mà không hay biết.
Trong điện thoại trả lời: "Chúng tôi lập tức đi tìm."
Tôi dùng động u chi đồng quan sát thật kỹ bên trong cửa hàng, trên thớt có một đống bột mì, mấy viên bột mới trộn, bên cạnh là thùng thịt trộn sẵn, đèn thì bật sáng.
Có vẻ như Đường sư phụ đang chuẩn bị hấp bánh, nhưng sao không thấy người đâu, tiệm bánh không có cửa ra vào nào khác, chẳng lẽ bốc hơi khỏi thế gian?
Hoàng Tiểu Đào nói: "Xem ra lão không có ở đây, chúng ta đợi cũng không giải quyết được gì, về thôi."
"Chờ đã!"
Mắt tôi hướng về mặt đất bên cạnh tấm thớt, dưới đất có vương chút bột mì, trên bột mì có hai dấu thẳng tắp, Tiểu Đào cũng nhìn theo, nghi ngờ: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, bên cạnh tấm thớt là một tủ đông cỡ lớn, lập tức hiểu ra: "Có người mới kéo cái tủ này qua."
"Dưới tủ lạnh có cửa ngầm???" Tiểu Đào kích động.
"Đi, chúng ta dời nó qua một chút xem."
Tôi và Tiểu Đào hợp sức đẩy cái tủ qua một bên, phía dưới quả nhiên có một cửa sắt. Chúng tôi kinh ngạc nhìn nhau, sau đó kéo cánh cửa lên, phía dưới là một cầu thang, khí lạnh bên trong hiu hiu thổi ra.
"Là hầm trú ẩn." Tôi nói.
"Sao bên dưới cửa hàng bánh bao lại có hầm trú ẩn?" Tiểu Đào kinh ngạc.
Tôi nhìn quanh và nhận thấy một số khẩu hiệu mờ nhạt trên bức tường loang lổ, giống như khẩu hiệu từ những năm 1970, giải thích: "Có lẽ nơi này vốn là một nhà kho. Khi Trung Quốc và Liên Xô cắt đứt quan hệ ngoại giao, Liên Xô đe dọa đối phó với Trung Quốc. Để đề phong bom hạt nhân, Trung Quốc đã ban hành chủ trương đào hố sâu và tích trữ lương thực, nhiều tỉnh, thành phố đã xây dựng nhiều hầm trú ẩn tránh máy bay, có những hầm còn tồn tại tới ngày nay."
"Vậy ta xuống xem thử xem." Hoàng Tiểu Đào nói.
"Được!" Tôi mơ hồ cảm thấy, rất có thể bên dưới có manh mối quan trọng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất