Âm Phủ Thần Thám

Chương 91: Nhà máy chế biến thịt người

Chương 91: Nhà máy chế biến thịt người


Tôi đi xuống trước, nắm tay Tiểu Đào theo sau. Bậc thang lâu năm đã bị hơi nước ăn mòn, vừa ướt vừa trơn, mỗi bước đi đều phải rất thận trọng.
Vách tường dưới tầng hầm ốp đầy gạch sứ cũ kỹ, đã không còn màu sắc vốn có, bám đầy hơi nước. Trên đầu tôi lâu lâu lại lập lòe một bóng đèn sợi đốt do điện áp không ổn định.
Toàn bộ tầng hầm được chia thành hai gian bởi một tấm rèm nhựa, tôi thoáng ngửi thấy phía sau tấm rèm một mùi tanh tưởi, là máu người.
Đi mòn gót sắt không tìm được, thì ra hung thủ chân chính lại luôn ở dưới mi mắt chúng tôi!
Hoàng Tiểu Đào rút súng, vẻ mặt nhất thời trở nên cảnh giác.
Tôi đưa tay vén bức rèm tiến vào, trên trần nhà treo một hàng móc sắt rỉ sét, loại thường được dùng để treo thịt, có một số vết máu đông trên móc.
Trên cái bàn bên dưới, có một túi nylon dài màu đen, hình như có chứa một người, máu chảy ra từ mép bàn đã tụ lại thành một vũng nhỏ trên mặt đất.
Trên bàn bên cạnh có một tấm thớt lớn hình tròn, vết dao chồng chất, có vẻ đã được sử dụng rất lâu, ở giữa lõm xuống, ngấm một vũng máu.
Cạnh thớt là một loạt dao, có dao chặt thịt, dao lọc xương, chuôi dao bóng loáng, lưỡi dao phát ra khí lạnh thấu xương.
Phía dưới cùng là một máy xay thịt được cố định bằng đinh mũ và ốc vít, đầu ra đặt một cái chậu đỏ lớn, bên trong có một ít thịt xay rất khả nghi.
Nhìn cảnh tượng này, nhất thời tôi rợn tóc gáy, cảm giác lông gáy từng cọng từng cọng dựng đứng lên, sau lưng toát mồ hôi lạnh. Về cơ bản, đây là một xưởng chế biến thịt người!
Hoàng Tiểu Đào vội rút điện thoại gọi về cục cảnh sát, trong khi chuông vẫn đang rung, tôi nghe thấy phía sau có tiếng động, hình như là cố ý hạ thấp tiếng bước chân, cả hai đồng thời quay lại.
Một bóng người cao lớn mơ hồ xuất hiện phía sau màn cửa, trong tay là một cây gậy to.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, cây gậy trực tiếp quét tới từ sau bức màn, Hoàng Tiểu Đào kêu thảm một tiếng, điện thoại văng ra xa, một tia máu bắn vọt từ trán.
Nàng lập tức lùi lại một bước, hai tay cầm súng, uy hiếp nói: "Bỏ vũ khí xuống, nếu không ta bắn."
Một cây chày cán bột vừa to vừa dài từ từ khơi cái rèm ra, chiều dài hơn một mét, hoàn toàn có thể dùng làm vũ khí. Một người xuất hiện sau rèm cửa, đó chính là Đường sư phụ.
Nhưng lão phảng phất đã biến thành một người khác, nét mặt không phải là âm trầm khủng bố, mà là đang cười, khóe miệng rớt nước miếng nhìn chằm chằm chúng tôi, giống như hổ đói nhìn thấy con mồi.
Lúc đó tôi rất hoang mang, không biết tại sao lão Đường lại xuất hiện sau lưng mà chúng tôi không hề phát hiện. Sau chuyện này mới hối tiếc nhận ra, lúc đi xuống tầng hầm, chúng tôi hoàn toàn bị xưởng chế biến thịt thu hút, không cẩn thận xem xét những chỗ khác bên trong. Thực ra lúc ấy lão Đường đang nấp sau đống giỏ khoai tây và củ cải bằng trúc, chặn đường lui của tôi.
"Thịt, thịt đưa tới rồi." Lão Đường tự lẩm bẩm một mình, mặc dù là giọng của lão nhưng âm điệu lại như là của người khác.
"Ngươi là ai?" Tôi hỏi
"Ta chính là người mà các ngươi đang tìm, Mã Kim Hỏa." Lão đáp
Chúng tôi bàng hoàng, Đường sư phụ chính là Mã Kim Hỏa? Chẳng lẽ lão bị tâm thần phân liệt?
Trước đây không phải tôi không nghĩ tới tâm thần phân liệt nhưng cũng chỉ nghĩ rằng Mã Kim Hỏa là một bệnh nhân tâm thần phân liệt thôi. Có chết cũng không thể ngờ, Mã Kim Hỏa mà chúng tôi luôn tìm kiếm thực ra không hề tồn tại, hắn chỉ là một nhân cách khác của Đường sư phụ.
"Ngươi nói láo, ngươi là Đường sư phụ! Ta ra lệnh cho ngươi buông vũ khí xuống, không được làm bừa, trong tiểu khu có rất nhiều cảnh sát." Hoàng Tiểu Đào lớn giọng nói.
Tôi chợt nhận ra, nàng cố ý to tiếng như vậy, là bởi phát hiện điện thoại rớt trong góc tường đã được kết nối. Hoàng Tiểu Đào đang cố ý thông báo cho cục cảnh sát biết chuyện gì xảy ra, mau tới chi viện.
Đường sư phụ không thèm để lời nói của nàng vào đầu, từng bước từng bước ép tới gần, vẻ mặt tham lam, đói khát.
Có lẽ trong mắt lão, chúng tôi cũng chỉ là thịt, chẳng khác gì heo hay trâu bò cả, tên này không ý thức được mình đang phạm tội, giết người để làm bánh bao ăn, quả thực khiến tôi rùng mình, không rét mà run.
Đột nhiên Đường sư phụ vung chày cán bột lên, Hoàng Tiểu Đào cũng lập tức nổ súng, khẩu súng văng ra khỏi tay nàng, đạn cũng bắn lệch, chỉ trúng vai trái của lão Đường . Lão cúi đầu nhìn vết thương trên vai, nhe răng trợn mắt hét lên: "Lại dám làm ta bị thương, hai con cừu non chết tiệt này!"
Sau đó điên cuồng vung chày cán bột tới.
Đường sư phụ vừa cao vừa to, cái chày trong tay cũng phải nặng mấy chục kg, thế lực mạnh mẽ ép chúng tôi không ngừng lùi lại phía sau, tới tận cái bàn đặt xác người.
Lúc lão Đường vung chày, không cẩn thận đập vào bóng đèn, cái đèn đung đưa trên đỉnh đầu, chập chờn lúc sáng lúc tối, khiến khuôn mặt biến thái của hắn càng trông đáng sợ hơn.
Lúc này tôi mới để ý Tiểu Đào đang ôm lấy cổ tay phải, thì ra tay nàng đã bị đập trúng, sưng vù. Nàng nói: "Để tôi ở lại cản hắn, anh mau tìm cách trốn ra ngoài kêu trợ giúp."
"Tôi không đi." Tôi cự tuyệt.
"Đừng nói nhảm, anh không có sức chiến đấu, để tỷ bảo vệ cho."
Nói xong, nàng liền xông lên. Hai người vóc dáng chênh lệch rất xa, Đường sư phụ trước mặt nàng y như một người khổng lồ, tôi không khỏi lo lắng cho Tiểu Đào.
Hoàng Tiểu Đào nắm bắt thời cơ, một cước đá vào bụng lão Đường. Nhưng thân thể lão chẳng hề suy chuyển, chỉ hơi bất ngờ, liền tóm cẳng chân của Tiểu Đào.
"Ha ha, chân thật là đẹp, nấu lên nhất định rất thơm."
Vừa nói, nước miếng của lão rớt xuống chân Tiểu Đào, sau đó một tay vung chày lên, nhắm đầu của nàng bổ xuống.
Tôi thất kinh, suýt nữa thì hét lên. Hoàng Tiểu Đào rất nhanh dựa thế nhảy vọt lên, thân thể xoay nửa vòng giữa không trung, chân còn lại dứt khoát đá thẳng vào cổ lão Đường.
Mặc dù cơ thể to lớn, nhưng một cước này cũng khiến Đường sư phụ lảo đảo, lưng đập vào cạnh bàn, miễn cưỡng mới đứng vững. Hắn liền vứt cái chày qua một bên, thuận tay rút ra một con dao vừa nặng vừa sắc. Tiểu Đào thấy tình thế không ổn, vội lui về phía sau.
Đường sư phụ mồm miệng đầy nước bọt, mắt bắn ra sát khí, dao bầu trong tay loa lên, bắt đầu chém tới, ép Tiểu Đào tới cái bàn thi thể.
Nàng luống cuống đưa tay quờ quạng, muốn tìm thứ gì đó để ngăn cản, nhưng trên cái bàn chỉ có mỗi cái túi xác chết.
Mặc dù tôi rất sợ hãi, nhưng mắt thấy Tiểu Đào có thể bị chém, liền bất chấp cắn răng, nhặt cái chày cán bột lên, liều lĩnh đập tới đầu lão Đường.
Gậy gỗ đập bốp bốp vào đầu lão, đây là lần đầu tiên trong đời tôi cầm gậy đánh người, khiến toàn thân run lẩy bẩy.
Lão Đường quay đầu nhìn lại, nghiến răng nghiến lợi, một dòng máu tươi chảy từ trán xuống mũi, khiến vẻ mặt hắn càng thêm dữ tợn.
"Sao mày bất kham như vậy?" Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, dao bầu chém thẳng vào tôi, lưỡi dao phát ra âm phong vù vù. Theo bản năng, tôi đưa chày lên đỡ, kết quả bị dao gọt mất 1 phần 3, mẹ nó một dao này quá mạnh.
Tôi ngẩn ra trong tích tắc, Đường sư phụ đạp tới một cước, trúng vào bụng, tôi lùi lại phía sau mấy bước, cảm giác trong dạ dày như có lửa đốt, bỏng rát đau đớn, chày cán bột trong tay cũng không biết rơi đâu mất.
Đúng lúc này Tiểu Đào hét lên một tiếng, bất ngờ từ phía sau nhào tới trên người Đường sư phụ, hay tay ghìm chặt cổ lão.
Đường sư phụ như con trâu bị bịt mắt, không ngừng lắc lư, giãy dụa, muốn hất văng Tiểu Đào xuống đất. Cuối cùng, hắn dùng thân mình đập lưng vào tường đập bốn năm cái liền, tôi chỉ sợ Tiểu Đào sẽ bị đập chết.
Nàng bị đập mấy cái, chẳng còn sức lực, toàn thân buông thõng ngã xuống. Đường sư phụ quay lại, túm tóc nàng lên. Bị nắm tóc kéo ngược ra sau là rất đau đớn, Hoàng Tiểu Đao đưa tay nắm chặt tay lão ta, liều mạng giãy dụa, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Đương sư phụ giơ dao bầu lên cao, nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ đem ngươi làm thành bánh bao thịt lớn thơm ngát!"
Mắt thấy một dao kia sắp sửa chém chém xuống cổ Tiểu Đào, tôi liều lĩnh rút một con dao róc xương lên, lao tới. Đường sư phụ nghe tiếng chân vội quay lại, nhưng đã quá muộn.
Phập một tiếng, con dao nhọn trong tay tôi đã đâm vào lưng lão, lưỡi dao xuyên vào một nửa...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất