Chương 92: Trận chiến kinh hoàng
Đường sư phụ cúi đầu xuống, lăm lăm nhìn vào chỗ hông bị dao nhọn đâm. Lúc con dao đâm vào người lão, đột nhiên sợ hãi trong tôi tan biến. Lão dù gì cũng là con người, vẫn có thể bị đánh bại, tôi căn bản không cần sợ lão.
Tôi không sợ hãi tới mức lần đầu cầm dao đâm người mà vội vã buông tay, tôi biết con dao chỉ làm tổn thương phần thận của lão, chưa đủ sức làm lão mất đi năng lực hành động, ngược lại sẽ càng giận dữ hơn.
Thời khắc này mà do dự, Hoàng Tiểu Đào chắc chắn bỏ mạng.
Bởi vậy tôi siết chặt cán dao, rút về, một luồng máu tươi lập tức phun ra. Đường sư phụ run lên, sau đó hét lớn, bổ dao xuống đầu tôi.
Hoàng Tiểu Đào la: "Tống Dương, mau tránh ra."
Tôi nhanh như chớp nhảy về phía sau, phát động động u chi đồng. Mặc dù đôi mắt này không có khả năng khống chế đối phương, nhưng tôi có thể bắt được từng biến đổi rất nhỏ của cơ bắp, dự đoán phương hướng ra đòn của lão.
Vút! Tôi đã né được một dao của lão trong tích tắc.
Đường sư phụ quơ dao như điên loạn, nhưng tôi đều suýt sao né được, lão tức giận, kêu gào như heo bị chọc tiết. Tôi nhắm đúng thời cơ, một dao xuyên thẳng vào ngực lão từ dưới lên, sau đó nhấc dao cắt đứt gân khiến tay phải của lão không thể nhấc lên được nữa. Tay phải lão bị phế, tôi tranh thủ một dao nữa đâm chính xác xuyên qua xương sườn, chọc thẳng vào phổi.
Mọi điểm yếu chết người trên cơ thể tôi đều rõ như lòng bàn tay, trong mắt tôi, lão giống như một mô hình giải phẫu cơ thể người, nắm rất rõ chỗ nào sẽ khiến lão mất đi năng lực hành động.
Ta trong mắt ngươi chẳng qua chỉ là thịt làm nhân bánh bao, còn ngươi trong mắt ta chẳng qua là một mô hình giải phẫu, biến thái đấu với biến thái, để xem ai biến thái hơn ai???
Lúc này Đường sư phụ đã thở không ra hơi, hai mắt hung tợn lườm tôi chằm chằm, như phát ra lửa, tôi khinh miệt cười lạnh, có giỏi thì giết ta xem.
Không ngờ tới lão lại ngoan cố chống chịu, đổi con dao sang tay trái, định tiếp tục chém tôi.
Nhưng động tác của lão lúc này đã chậm đi rất nhiều, chờ lão chém tới, tôi né sang một bên, chưa kịp thu tay về đã bị tôi đâm xuyên khớp vai tay trái, găm nguyên con dao trên đó.
Đường sư phụ hai tay đều bị phế, lão cố hết sức bước mấy bước về phía trước, ba vết thương trên người không ngừng chảy máu, nhuộm đỏ cả khăn lẫn tạp dề.
Cuối cùng lão quỳ xuống đất, hai mắt trợn ngược ngã ra, rầm một tiếng bấ động trên đất.
Tất cả đã kết thúc, tôi thở phào một hơi, vôi vàng chạy về phía Tiểu Đào, đỡ nàng dậy. Tiểu Đào sợ hãi quá độ, ôm chặt lấy tôi không nói một lời, tôi có thể cảm giác thân thể bé nhỏ của nàng đang run rẩy không ngừng trong lòng mình.
"Không sao rồi, không sao rồi." Tôi vỗ nhè nhẹ lưng nàng an ủi: "Để tôi nhìn xem cô bị thương ở đâu."
Đỡ Tiểu Đào ngồi dậy, trán nàng đã bị rách một đường, máu đã đông đặc. Cổ tay cũng sưng to, nhưng may mà không ảnh hưởng tới xương cốt. Tôi không xác định là xương sườn của nàng có bị gãy không, nếu gãy mà đâm vào phổi sẽ rất phiền toái, định đưa tay sờ thử, nhưng lại đắn đo.
Tiểu Đào hiểu được tâm tư của tôi, dứt khoát nắm tay tôi đặt lên sườn, miệng khẽ rên một tiếng, đại khái là chỗ đó bị thương nặng.
Tình thế này rồi chẳng quan tâm xấu hổ nữa, tôi thăm khám một chút, Nàng hỏi: "Xương sườn có gãy không?"
"Không, nhưng cũng có thể bị nội thương." Tôi đáp.
"Anh thì sao, bị thương chỗ nào?"
"Tôi không sao."
Ban nãy ăn một cước, khả nang dạ dày chảy máu, bởi cảm giác bỏng rát đã lâu mà chưa tiêu tan, nhưng vết thương nhỏ này không có gì đáng ngại.
Nàng lại chồm lên ôm lấy tôi: "Tống Dương, tôi chỉ sợ anh sẽ bị lão giết."
Tôi cảm thấy một dòng nước mắt ấm áp lăn xuống cổ mình, đầu nàng gác lên vai tôi, toc chọc vào lỗ tai ngứa ngáy.
Mặ dù cảm giác ôm nàng rất thoải mái, nhưng giờ không phải lúc ôm ấp, tôi tách nàng ra, nói: "Mau gọi 120." (Số cấp cứu bên Tàu).
"Tôi không sao mà." Tiểu Đào lắc đầu.
"Không phải, là để cứu lão." Tôi chỉ Đường sư phụ đang nằm rạp dưới đất.
Hoàng Tiểu Đào trợn tròn mắt: "Ý anh là hắn chưa chết? Rõ ràng tôi thấy anh đâm hắn mấy nhát cơ mà."
Tôi gọi 120, sau đó sơ cứu qua cho lão Đường, phổi hắn đang chảy máu, toàn bộ lồng ngực đang bị áp lực cao, khiến lão không thở nổi, là chứng tràn khí màng phổi mà y học nói tới.
Tôi lật người lão lại, cởi quần áo lót dưới cổ lão, bảo Tiểu Đào tìm cho tôi một cái bút, dùng dao cắt thành ống, tìm một khe hở ở giữ ngực, trực tiếp đâm vào.
Áp suất trong phổi lập tứ được giải phóng, Đường sư phụ ho khan mấy cái, ọc ra vài ngụm máu, khả năng sẽ cầm cự được tới khi cấp cứu đến.
Tôi muốn lão phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, đồng thời cũng muốn giải tỏa một số nghi vấn trong đầu.
Hoàng Tiểu Đào bị sốc, nói: "Mấy dao của anh đâm vào đều có tính toán?"
"Có thể nói như vậy, tôi không phải cao thủ võ lâm biết điểm huyệt, trong tình huống ấy chỉ có thể nghĩ cách tước đi năng lực hành động của lão. Phải rồi tôi có được coi là tự vệ chính đáng không?" Tôi hỏi.
"Đương nhiên rồi, lúc đó lão huơ dao chém anh, anh buộc phải tự vệ thôi."
"Vậy tốt rồi." Tôi vỗ ngực: "Chỉ lo lát nữa cảnh sát tới cho tôi và lão mỗi người một còng tay."
Hoàng Tiểu Đào cười, dùng cánh tay thúc tôi: "Mà dù cho anh tự vệ quá đáng chết người, tôi sẽ hàng ngày đưa cơm cho anh."
"Cô biết nấu cơm à?"
"Không biết thì không thể học sao?" Tiểu Đào bĩu môi.
Tôi cười cười, nhưng thâm tâm lại thấy sợ hãi. Sợ hãi không phải bởi vì mới trải qua một trận ác đấu, mà bởi lúc tôi đâm Đường sư phụ, tâm lý lại có một khoái cảm không thể nói rõ.
Chẳng lẽ từ tận xương tủy, tôi cũng là một kẻ biến thái?
Mọi người, khi xem thời sự, thấy những tin khiến người ta tức lộn ruột thường hay nói, con người sao có thể biến thái tới vậy? Nhưng trên thực tế, trong mỗi con người đều có mầm mống biến thái, chỉ cần ở trong hoàn cảnh thích hợp sẽ đơm hoa kết trái.
Trên cõi đời này, đã có ánh sáng ắt sẽ có bóng tối, nếu giao tiếp với tội phạm thường xuyên, lâu ngày nội tâm sẽ xuất hiện một tội phạm tiềm ẩn.
Tôi không đi đến những kết luận này để biện minh cho bản thân, tôi chỉ cảm thấy rằng, việc hiểu rõ mặt tối của một người cũng rất quan trọng, như vậy trái tim mới không bị biến chất.
Một lúc sau, cảnh sát và bác sĩ tới, việc xử lý đống lộn xộn giao cho họ, tôi và Tiểu Đào rời khỏi căn hầm. Ra tới bên ngoài, mặt trời vẫn chói chang nhưng có cảm giác như đang ở một thế giới khác.
Có người đưa cho chúng tôi cái chăn, trước đây xem phim hay có đoạn cảnh sát đưa chăn cho nạn nhân, bây giờ mới biết để làm gì, trải qua sự việc hung hiểm, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, ra ngoài quả thực là lạnh.
Dân cư xung quanh túm tụm chạy tới xem, cảnh sát chăng dây cảnh giới bên ngoài, hiện trường loáng cái đã xôn xao ầm ĩ. Nhìn thi thể được đưa ra khỏi tầng hầm, tôi lẩm bẩm: "Xem ra lúc về vẫn còn phải khám nghiệm."
Hoàng Tiểu Đào nói: "Vụ án xong rồi, thi thể giao cho bên pháp y đi. Giờ tôi đã kiệt sức rồi, hai chân mỏi rã rời, phải về nhà ngủ một giấc."
"Hay cô cứ về trước đi, tôi theo xe kia về cục cảnh sát."
Hoàng Tiểu Đào cười: "Anh thật cứng đầu. Đi thôi!"