Chương 96: Tát vào mặt phú nhị đại (thiếu gia con nhà giàu)
Tôi ngồi bên cạnh quan sát một chút, đợi cho Diệp Thi Văn nói mỏi mồm, đưa ly nước lên uống, tôi mới mở miệng, dù gì cắt đứt người khác đang nói chuyện bất kể lý do gì đều bất lịch sự.
"Đồng môn Diệp Thi Văn, có phải gần đây cánh tay ngươi bị thương không?" Tôi hỏi.
Diệp Thi Văn hơi ngạc nhiên, theo bản năng kéo tay áo bên trái xuống: "Tiểu tử, nhãn lực cũng không tệ, là lúc ta chơi bóng rổ không cẩn thận nên bị thương."
Trương Diễm lập tức si mê la lên: "Diệp đại soái ca, anh còn chơi cả bóng rổ à? Hồi nhỏ tôi thích đọc nhất là truyên Slamdunk, nam sinh nào chơi bóng rổ cũng rất đẹp trai. Anh chơi bóng rổ có phải là rất tốt không?"
Diệp Thi Văn cười cười: "Thú vui thôi, tôi từ hồi cấp 2 đã chơi bóng rổ, ba bước ném rổ chỉ là chuyện nhỏ."
Trương Diễm la lên: "Oa oa, ba bước ném rổ, thật sự muốn đi xem, nhất định rất tuấn tú."
Tôi cười thầm, mục đích di dời hỏa lực đã đạt được, tôi đường nhiên không thể nào nói chuyện thơ ca với hắn, chỉ có thể phát huy sở trường của mình.
Ngỗ Tác và bác sĩ pháp y, thường ngày chẳng những phải nghiên cứu thi thể, còn phải kiểm tra thương tích của người sống nữa, cho nên tôi rất am hiểu các vết thương. Vết trên tay hắn chắc chắn không phải là do va đập.
Tôi cười nói: "Tay ngươi bị dược phẩm hóa học ăn mòn. Đội bóng rổ nào lại mang axit vào sân vậy?"
Hạ Manh Manh che miệng phì cười, Diệp Thi Văn trừng mắt liếc tôi: "Tiểu tử, ngươi học ngành gì?"
"Điện tử viễn thông." Tôi đáp.
"Điện tử viễn thông?" Diệp Thi Văn trầm mặt nói: "Học điện tử mà ra vẻ cái gì Sherlock Holmes, nghĩ mình là thần thám à?"
Vương Đại Lý đột nhiên đấm bàn cười lớn, mọi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn hắn, Đại Lý giải thích: "Huynh đệ của ta thường ngày rất hay đọc tiểu thuyết trinh thám."
Tôi thở phào, chỉ sợ hắn tiết lộ chuyện của chúng tôi. Dù sao mấy vụ án tôi từng tham gia đều thuộc về bảo mật của cơ quan công an, tiết lộ ra bên ngoài sẽ không tốt.
Diệp Thi Văn bắt chéo hai chân cười khẩy: "Thích đọc truyện trinh thám, vậy ngươi thể hiện tài năng cho ta xem nào?"
Tôi hỏi: "Thể hiện thế nào?"
Diệp Thi Văn nói: "Thám tử không phải là rất giỏi quan sát sao? Ngươi thử đánh giá ta xem, để coi ngươi có thể nhìn ra được gì?"
"Ngươi thì có gì để đánh giá đâu, chỉ là một sinh viên." Tôi hời hợt đáp.
Diệp Thi Văn cười phá lên: "Ta còn tưởng ngươi lợi hại thế nào, mới nói mấy câu đã sợ rồi à?"
Bị hắn coi thường, há chẳng phải là quá mất mặt. Tôi phát động động u chi đồng, quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt. Cũng may ánh sáng trong quán tương đối yếu, con ngươi của tôi không đến nỗi làm cho bọn họ sợ.
"Ngươi cao 1m75, trọng lượng cơ thể ước chừng 60 kg, mắt phải cận hơn mắt trái một độ, thường ngày thích chơi game, hồi bé đi xe đạp ngươi từng bị ngã, đùi phải gãy xương. Một tháng trước ngươi mới chia tay bạn gái, ngươi và cô ta yêu nhau đã khá lâu rồi. Cha mẹ ngươi đã ly hôn, từ nhỏ sống với mẹ, ngoài ra ngươi nên hút thuốc ít lại, ta cảm thấy phổi của ngươi có chút vấn đề."
Nói một tràng dài, hai cô gái đều tỏ ra rất ngạc nhiên. Diệp Thi Văn bỗng đứng dậy chỉ vào mặt tôi: "Ngươi...ngươi rốt cuộc là ai, điều tra lý lịch của ta rồi đúng không?"
"Ngươi có gì tốt mà để điều tra, ta cũng đâu phải là gay?" Tôi đáp.
Hạ Manh Manh che miệng cười, Diệp Thi Văn mặt trắng bệch: "Ngươi đừng có giả thần giả quỷ ở đây, dù sức quan sát của ngươi có lớn hơn nữa, ta cũng không tin ngươi nhìn ra được cha mẹ ta đã ly hôn, lại còn chuyện ta mới chia tay bạn gái."
"Nói như vậy là những điều ta vừa nói đều đúng hết?" Tôi hỏi.
Diệp Thi Văn không trả lời, xem ra là tôi nói đúng. Tôi nhàn nhạt xua tay: "Ngươi ngồi xuống đi, để ta giải thích từ từ cho mà nghe."
Thực ra những thứ như chiều cao, cân nặng, xương đùi từng bị gãy đều là kiến thức căn bản của Ngỗ Tác, tôi chỉ nói sơ qua keo để lộ thân phận. Về việc hắn mới chia tay bạn gái thì rất đơn giản, vết hóa chất ăn mòn trên cánh tay hắn là do xóa xăm lưu lại, từ độ nông sâu của vết thương, có thể đoán được là khoảng một tháng trước.
Vết xăm lưu lại mờ mờ ba chữ, trên cánh tay xăm ba chữ sẽ là cái gì? Hơn nửa là xăm tên người, nhưng tại sao lại phải xóa đi? Cho nên tôi kết luận một tháng trước hắn chia tay bạn gái, hơn nữa phải yêu rất lâu thì mới xăm tên lên tay.
Còn về chuyện bố mẹ hắn ly hôn thì tôi phải thừa nhận mình ăn gian. Bởi trong lúc hắn nói chuyện với Hạ Manh Manh, không để ý tới điện thoại có một tin nhắn, người gửi lưu là 'cha dượng'. Dĩ nhiên cũng có khả năng cha đẻ của hắn chết, hai chọn một kết quả tôi may mắn đoán đúng.
Diệp Thi Văn mặt lúc xanh lúc đỏ, cắn môi nói: "Dăm ba cái trò vặt."
Tôi cười cười, nhấp ly nước, Diệp Thi Văn trợn mắt nói: "Ngươi đừng có nhìn ta chằm chằm như vậy."
"Ngươi sợ à?" Tôi không khỏi buồn cười.
"Trò hề, ta mà sợ ngươi sao?" Diệp Thi Văn lại châm thuốc hút.
Tôi nói: "Ngươi có thể ra ngoài hút thuốc không, ở đây có con gái."
Diệp Thi Văn lúng túng, đứng dậy đi ra ngoài.
Trương Diễm hớn hở bảo tôi quan sát nàng một chút, trên người nàng nồng nặc nước hoa, tôi thấy không có nhã hứng nói chuyện. Nhưng để Vương Đại Lý tranh thủ cơ hội, tôi đánh nói vài lời lấy lệ. Trương Diễm nghe câu được câu chăng, ý tứ gọi tôi là thần thám.
Nhờ sự quấy nhiễu của tôi, cục diện ban đầu đã bị phá vỡ. Vương Đại Lý và Hạ Manh Manh trò chuyện một hồi, Hạ Manh Manh là người ít nói, chỉ lịch sự lắng nghe. Tôi ngồi bên cạnh quan sát, cảm thấy nàng là một người tương đối khép kín, cũng không biết Vương Đại Lý có làm nên trò trống gì không.
Có điều tôi cũng chỉ có thể làm tới đó, còn lại phải trông chờ vào hắn.
Hơn chín giờ, Đại Lý đề nghị đi hát karaoke, hắn rất có tài ca hát, bắt chước Châu Kiệt Luân rất có thần thái, đây cũng chính là sở trường của hắn. Hạ Manh Manh lại nói: "Hôm nay muộn quá rồi, đề khi khác đi."
Trương Diễm ý tứ giật dây: "Tiểu Hạ, chúng ta đi há đi, lâu rồi chưa hát mà."
Diệp Thi Văn thì mới bị tôi đả kích, im lặng không nói câu nào, tôi thầm nghĩ chẳng lẽ tôi phải hy sinh nhan sắc quyến rũ Trương Diễm? Cô gái hám zai này hình như rất có hứng thú với tôi.
Đột nhiên Diệp Thi Văn mở miệng: "Mấy quán hát gần trường chán lắm, hay là vào nội thành đi, ta có xe."
Trương Diễm hai mắt sáng lên, hưng phấn nói: "Diệp đại soái ca, anh còn có cả xe à?"
"Có đi hay không?" Diệp Thi Văn hỏi.
"Được, được. Tiểu Hạ, chúng ta đi đi." Trương Diễm gật đầu lia lịa.
Hai người này kẻ tung người hứng, liền quyết định việc đi hát. Sao tôi cảm thấy họ rất xứng đôi, Diệp Thi Văn thì sĩ diện hão, Trương Diễm thì ở đâu cũng nịnh nọt hắn ta.
Hạ Manh Manh miễn cưỡng đồng ý, tôi tất nhiên không đi không được, vậy là chúng tôi lên xe của Diệp Thi Văn, một chiếc BMW bóng loáng, xem ra cha dượng hắn rất giàu có.
Để Vương Đại Lý tranh thủ cơ hội, tôi chủ động cướp chỗ ngồi ghế phụ, để hắn và Hạ Manh Manh ngồi sau. Diệp Thi Văn liếc mắt lườm tôi, dọc đường đi cố tình hút thuốc khiến tôi khó thở, sự hy sinh này quả là quá lớn.
Dọc đường đi, Diệp Thi Văn nhỏ giọng nói: "Huynh đệ, ngươi đã có bạn gái rồi, còn đi theo quấy rối làm gì?"
"Ta đâu có quấy rối, ta chỉ thích ca hát thôi không được sao?"
"Hừ!" Diệp Thi Văn cười lạnh: "Đừng tưởng chỉ có Vương Đại Lý hắn mới có thể gọi chi viện, ngươi có biết bạn bè của ta làm gì không? Xã hội đen có, quản lý quán bả nhà hàng có, bán thuốc lắc cũng có. Ngươi tự biết mình một chút đi, Vương Đại Lý có thể so được với ta sao? Ta thật khinh thường loại đu dây này."
"Thật ư? Nếu bằng hữu của ta tới, có khi lại bắt toàn bộ bằng hữu của ngươi đi ấy chứ." Tôi lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Diệp Thi Văn cười ha hả: "Ngươi cứ khoác lác đi, khoác lác cũng chẳng hại ai. Một sinh viên như ngươi chẳng lẽ lại quen biết cảnh sát?"
Tôi nói: "Được, vậy cứ để sau này rồi biết."
"Cắt, vẫn còn cố diễn." Diệp Thi Văn nhất quyết không tin.
"Ta quen biết cảnh sát thật đó." Tôi nói.
"Ha ha, nếu ngươi quen biết một cảnh sát thôi, ta sẽ gọi ngươi một ngươi một tiếng là cha." Diệp Thi Văn thách.
Tôi sảng khoái đáp ứng: "Được!"
Diệp Thi Văn sắc mặt chợt biến sắc, chắc là do sợ tôi quen một hai cảnh sát thật, nên rào trước: "Ngươi cũng đừng nói là quen thúc thúc làm dân phòng đấy nhé, chúng ta nói trước, dân phòng và cảnh sát giao thông đều không được tính."
"Ta còn chả biết cái gì là dân phòng với cảnh sát giao thông, ta quen đều là hình cảnh." Tôi đáp.
Hắn cười lớn: "Ngươi quen biết cảnh sát hình sự? Đừng có mà tự huyễn."
Đương nhiên tôi cũng chỉ là thuận miệng nói ra, chứ chưa đến mức để thị uy với một phú nhị đại mới gặp mà phải gọi tới Tiểu Đào. Nhưng vạn lần tôi không nghĩ tới, là tối hôm đó lại gặp nàng...