Án Cũ Chưa Yên

Chương 3

Chương 3
Bảy ngày sau, ta đến nha môn tìm y đòi câu trả lời. Tuần Bộ Hứa nói với ta, Trần Triển mất tích rồi.
Đã bảy ngày không về nha môn, mấy tên bộ khoái luân phiên tìm kiếm, không có manh mối gì.
Trần Triển cố ý tránh mặt ta? Hay là có ẩn tình khác?
Đầu óc chợt lóe lên một tia sáng, ta nhớ tới người ở ngoài miếu hoang hôm đó,
Sau khi nói chuyện với ta ở miếu hoang, Trần Triển không trở về nha môn, có khi nào sự mất tích của y có liên quan đến hắn.
Ta vội vàng đến đó, nhìn quanh bốn phía, ngoài mấy mảnh vải rách của kẻ điên ra, không có gì khác.
Đúng lúc buổi trưa, ánh nắng chiếu thẳng vào. Góc bàn có gì đó lấp lánh ánh xanh, là đôi khuyên tai ngọc phỉ thúy, rất quý giá, không phải thứ mà một người phụ nữ bình thường có thể sở hữu.
Tam Thủy huyện không lớn, tiệm bán trang sức quý như vậy chỉ có Trân Bảo Các. Chưởng quầy nói rằng, đôi khuyên tai này là hàng mới ba tháng trước, chỉ có hai đôi, một đôi được Trần Triển mua, đôi còn lại do Lý Thùy mua.
Trần Triển mua khuyên tai, nhưng không tặng cho ta. Tim ta se lại, chẳng lẽ y có người khác?
Ta cầm đôi khuyên tai, thất thần trở về trà lâu. Đúng lúc gặp tiểu thư họ Lục bước xuống kiệu, trên tai nàng đeo một đôi khuyên tai ngọc phỉ thúy, giống hệt đôi trong túi ta.
Mũi cay cay, cơn ghen tuông dâng lên. Trần Triển lại tặng nàng ta một đôi khuyên tai, mà y còn nói rằng giữa y và tiểu thư họ Lục không có tình cảm nam nữ.
Đôi khuyên tai này, chắc chắn là của Lý Thùy mua. Một người đàn ông cao to thô kệch, mua khuyên tai chắc chắn là để tặng người mình yêu.
Nhân lúc cha không chú ý, ta lén chạy đến nha môn. Đưa chút bánh trái cho Tống Ngỗ Tác, lén lục hồ sơ của ông ta, trên đó ghi rằng khi Mộc Hân chết, tai trái đeo khuyên tai ngọc phỉ thúy, tai phải thì không, quanh thi thể cũng không phát hiện gì.
Tim ta run nhẹ, chẳng lẽ trước khi chết, Mộc Hân đã đến miếu hoang?
...
Ta cầm đôi khuyên tai từ nha môn ra, gặp Tuần Bộ Hứa.
Ông ấy lo lắng hỏi: "Vãn Tình, sắc mặt sao tái nhợt thế?"
Ánh mắt Tuần Bộ Hứa rơi vào đôi khuyên tai trong tay ta, ta nói dối là nhặt được trên đường, chưởng quầy Trân Bảo Các nói rằng Lý Thùy và Trần đại nhân mỗi người mua một đôi, nên ta đến nha môn báo tin này.
Tuần Bộ Hứa nhíu mày: "Ta đang chuẩn bị đến nhà Lý Thùy, bảy ngày trước có người thấy đại nhân vào nhà Lý gia, rồi không thấy ra nữa."
Ta cùng ông ấy đến đó, nhìn thấy trong căn nhà bên cạnh, khói nghi ngút, ánh lửa lập lòe. Nhìn vào trong, thấy đạo sĩ đang làm phép, hương khói làm cả căn phòng đen kịt, đạo sĩ miệng lẩm bẩm niệm chú, giấy vàng bay tứ tung, âm u đáng sợ.
Chú Vương hàng xóm nhận ra Tuần Bộ Hứa, sắc mặt kỳ lạ: "Tuần Bộ Hứa, đêm trước tôi dậy đi vệ sinh, thấy Lý Thùy kéo theo một cái bao tải lớn. Nháy mắt, bóng người đã biến mất. Tôi chắc chắn là gặp ma!"
"Ngươi xác định là Lý Thùy?"
"Xác định, tôi vô tình đá phải chậu hoa, hắn nghe tiếng quay lại nhìn tôi. Đôi mắt hung dữ đó, tôi không thể nhầm được, là Lý Thùy! Không biết trong bao tải chứa gì, còn ngọ nguậy. Chắc chắn là hắn về để đòi mạng."
Chú Vương giọng run run, vẻ mặt hoảng sợ, không giống đang nói dối, chẳng lẽ trên đời này thật sự có ma?
Tuần Bộ Hứa xé niêm phong bên cạnh căn nhà: "Sau khi Mộc Hân chết, nơi này đã bị nha môn tạm thời niêm phong."
Đẩy cửa vào, mùi mốc meo xộc vào mũi. Chúng ta bịt miệng mũi, kiểm tra bốn phía, trên bàn ghế đều phủ đầy bụi.
Tuần Bộ Hứa đi một vòng quanh bàn, ánh mắt chăm chú nhìn ta: "Có người đã đến đây."
Ta nghi ngờ hỏi: "Sao ông biết?"
Ông ấy chỉ vào chân ghế: "Cái ghế này, có người di chuyển qua, nhìn chỗ này, không có bụi."
Chúng ta im lặng chốc lát, bốn mắt nhìn nhau, đồng thanh: "Lý Thùy chưa chết!"
Chúng ta cẩn thận nhìn kỹ phong điều trên cửa, có dấu vết bị người động qua.
Bóng dáng mà chú Vương nhìn thấy đêm đó không phải ma, rất có thể chính là Lý Thùy.
Chúng ta trở về nha môn, Tống Ngỗ Tác không có mặt. Tuần Bộ Hứa lật xem hồ sơ, lo lắng muốn xác nhận một việc.
Ông ấy nói, trước đây ông từng nhờ Lý Thùy rèn một con dao găm. Lý Thùy không cẩn thận bị bỏng tay, mu bàn tay phải có một vết sẹo.
Khi trả tiền, Tuần Bộ Hứa còn cố tình cho thêm năm đồng tiền đồng, cười nói là phí thuốc thang. Vết sẹo mới chỉ hơn một tháng, chắc chắn vẫn còn trên mu bàn tay Lý Thùy.
Ông lại đến phòng quàn thi, Lý Thùy không có thân nhân, thi thể vẫn chưa ai đến nhận. Tuần Bộ Hứa đẩy nắp quan tài ra, mùi hôi thối xộc tới, thi thể đã bắt đầu phân hủy, khó phân biệt thật giả.
"Ngày mai, ta sẽ tìm Tống Ngỗ Tác xác nhận lại. Ông ấy có trí nhớ rất tốt, chắc chắn sẽ nhớ được trên tay phải có sẹo hay không."
Ta nhíu mày hỏi: "Người lúc nãy nói, nhìn thấy Lý Thùy kéo theo một cái bao tải, trong bao tải đó rất có thể là một người, cũng có thể là Trần đại nhân."
"Việc này kỳ lạ, ngày mai ta sẽ đi kiểm tra hộ tịch của Lý Thùy. Nếu y chưa chết, người nằm trong quan tài kia có tướng mạo giống y, rất có thể là người thân của y."
Lúc chia tay, Tuần Bộ Hứa dặn đi dặn lại, việc này phải giữ bí mật.
Ra khỏi nha môn, ta vô lực vịn vào khung cửa nôn khan, Tuần Bộ Hứa đưa cho ta một tấm lệnh bài bắt giữ, hỏi ta làm sao vậy.
Ta lắc đầu, trong lòng cầu nguyện Trần Triển mau chóng xuất hiện.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất