Nói đến đây, cả Bạch Tiểu Na và Tần Tiểu Vũ đều hồi tưởng lại thời đi học ngày xưa, dù họ chỉ có một cuộc sống rất bình thường, nhưng cả hai đều rất hài lòng với cuộc sống của mình, bây giờ tận thế ập đến, họ sẽ không bao giờ có thể quay lại quá khứ đó, nên trong lòng không khỏi có chút đau buồn, mất mát.
"Giống thật! Nhìn Tiểu Na rất giống với người đó." Tần Vũ lúc này đã ăn hơn chục hộp thịt bò, cuối cùng thì anh cũng no bụng, anh cau mày, lặng lẽ nhìn Bạch Tiểu Na, trong lòng anh có cảm giác cô rất quen dường như là một người anh đã từng gặp. Anh càng nhìn cô lại càng thấy quen thuộc, tuy nhiên "Có thể chỉ là hai người trông giống nhau thôi, vì khí chất của họ hoàn toàn khác nhau."
Tần Vũ lắc lắc đầu, kiếp trước khi còn bé, anh sống trong một doanh trại của những người sống sót, vào một năm nọ, doanh trại anh từng sống bị một nhóm dị thú bao vây, khi cả doanh trại đã sắp thất thủ, thì một cô gái đi ngang qua, toàn bộ nhóm thú biến dị với năng lực mạnh mẽ đã bị cô ấy tiêu giết sạch. Việc này đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng thiếu niên Tần Vũ khi đó.
Sau chuyện đó, Tần Vũ tìm hiểu và được biết rằng cô gái đó thường được mọi người gọi với danh xưng là Tử Thần, cô ấy là một cường giả siêu cấp nổi tiếng trong danh sách top 100 sinh vật mạnh nhất thê giới. Xét về sức mạnh, cô ấy thậm chí còn mạnh hơn người anh hùng tên Lâm Phong rất nhiều, cô là một người tiến hóa cấp S.
Thời điểm doanh trại bị biến dị thú tấn công , thiếu niên Tần Vũ đã ngắm nhìn cô gái đó rất kỹ, cô ấy cực kỳ xinh đẹp, hiện tại bây giờ khi nhìn thấy Bạch Tiểu Na, anh tuy cảm nhận thấy khuôn mặt của Tiểu Na rất giống với cô gái có danh xưng là Tử thần, nhưng khí chất của hai người lại hoàn toàn khác biệt, khí chất của Tử thần trước kia là có một không hai, có tiếng là lạnh lùng và tàn nhẫn, cô nữ sinh Bạch Tiểu Na này rõ ràng là một cô gái có tính cách sôi nổi, hoạt bát với ý thức chính nghĩa mạnh mẽ, hoàn toàn khác với khí chất của Tử thần, người đã giết vô số dị thú trước đây.
"Ăn no chưa? Mọi người mau thu dọn đồ đạc rồi rời đi thôi!" Thấy mọi người đã ăn no, Lưu Khôn nói với giọng cứng rắn.
Sau đó Lưu Khôn quay sang nói chuyện với hai người, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ một cách đầy nhiệt tình: "Đều là những người sống sót, nếu chưa có chỗ dừng chân, hai người có thể đi cùng chúng tôi, chúng tôi đã gây dựng một doanh trại nhỏ, ở đó bây giờ có hơn 20 người sống sót, chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau cùng sinh tồn trong tận thế!”
Tần Tiểu Vũ quay đầu sang nhìn Tần Vũ, hiển nhiên những loại chuyện như thế này phải để Tần Vũ là người quyết định.
"Vậy cũng tốt!" Tần Vũ sau khi cân nhắc khẽ gật đầu, hiện tại bọn họ thật sự không có nơi nào để đi, đi cùng nhóm người Lưu Khôn cũng không tạo thành vấn đề gì lớn.
Nhóm người Lưu Khôn cho hết số thực phẩm còn dư lại trong siêu thị vào ba lô rồi cùng nhau rời khỏi siêu thị.
Trên đường đi cả nhóm cũng gặp phải một ít thây ma, nhưng Lưu Khôn cũng không phải người lần đầu tiên lãnh đạo cả nhóm ra ngoài, Lưu Khôn tương đối có kinh nghiệm, dẫn dắt từng người một đi vòng qua, tránh né sự phát hiện của từng thây ma, cả nhóm thuận lợi đi tới nơi mà họ gọi là doanh trại.
"Mọi người rốt cuộc đã trở về!"
Nơi đây là một khách sạn có ba tầng, khi Lưu Khôn và những người khác đi vào sảnh tầng một, toàn bộ người trong sảnh khách sạn dường như trở nên sống lại, có chừng mười mấy người đang đợi ở sảnh, nữ có nam có, trẻ có già có, già thì khoảng sáu bảy chục tuổi, nhỏ chỉ mới tám chín tuổi, nhìn thấy nơi được gọi là doanh trại này, Tần Vũ không khỏi nhíu mày.
Với nhận định của Tần Vũ, nơi gọi là doanh trại này có thực lực yếu ớt đến đáng thương, lý do đơn giản là một nhóm người sống sót trong đó có cả người già yếu bệnh tật lẫn trẻ con, và tên vô dụng Trương Phong nữa, trừ đi họ tính ra nhóm này không đến mười người có sức chiến đấu, tính mười người này có sức chiến đấu là còn xông xênh nhiều, chứ sợ rằng nếu họ mà gặp một nhóm thây ma bằng quân số chắc chắn là không thể địch lại.
"Ông nội, ông có đói bụng không? Lần này chúng con tìm được rất nhiều đồ ăn!" Bạch Tiểu Na chạy đến bên cạnh một ông lão, quan tâm ân cần hỏi.
"Khụ! Khụ!"
Ông lão ho dữ dội hai lần mới lấy lại sức trả lời: "Tiểu Na, bên ngoài nguy hiểm lắm, con không sao là tốt rồi, từ sau không có chuyện gì cần thiết thì tốt nhất con đừng ra ngoài."
Bạch Tiểu Na gãi gãi đầu cười nói: "Không có việc gì đâu mà ông đừng có lo, con không phải đã bình an trở về sao? Hơn nữa nếu chúng con không đi ra ngoài tìm đồ ăn, sẽ có rất nhiều người phải chịu đói."
Lưu Khôn lớn tiếng hỏi: "Mọi người, ai đói bụng không? Không được chen lấn xô đẩy, ai đói thì xếp hàng, từng người một tới lấy đồ ăn!"
Lưu Khôn và những người khác bắt đầu chuẩn bị phân phát thức ăn, mọi người trong sảnh đều đổ xô về phía họ, cảnh tượng rất hỗn loạn, Tần Vũ nhìn thấy cảnh này càng thất vọng hơn với nhũng người sống sót ở đây.
Hiển nhiên, doanh trại của những người sống sót này chẳng qua là do một số người bình thường hợp lại mà thành, bọn họ không có thực lực, không có tổ chức, cũng không có kỷ luật, đoán chừng dù tai họa nhỏ nhất ập đến cũng sẽ quét sạch tính mạng của họ, trong lòng anh thầm nghĩ nên tìm một phương án khác, tìm một cơ hội để rời khỏi đây thôi!
Ông già vừa ho nhìn chằm chằm Tần Vũ, ánh mắt hơi lóe lên, nhỏ giọng nói với Bạch Tiểu Na: "Chàng trai trẻ này là ai vậy?"
Bạch Tiểu Na quay đầu nhìn về phía Tần Vũ, cô cười với ông cụ, và nói "Ông nội, anh ấy tên là Tần Vũ, còn cô gái đi bên cạnh là em gái của anh ấy, tên cô ấy là Tần Tiểu Vũ, là một bạn học cũ cùng trường của con, hôm nay con phải cảm ơn bọn họ rất nhiều, nếu như không có họ giúp đỡ kịp thời, thì bây giờ ông đã không gặp được cháu gái yêu quý của ông rồi."
Lúc này Tần Vũ cũng chú ý tới ông lão, nhìn thấy ánh mắt của ông lão thì không khỏi chấn động, ông lão dường như có bệnh tật trong người, nhưng ánh mắt của ông lão tuyệt đối không phải ánh mắt của người bình thường! Có thể nói, ông lão có tinh khí thần sắc bén ẩn giấu rất sâu, thoạt nhìn thì rất bình thường, nhưng trên thực tế khi bộc lộ khí thế sẽ hung mãnh như hổ.
Ông lão cảm kích nói với Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ: "Cảm ơn hai người đã giúp đỡ cháu gái của tôi, nếu hai người không chán ghét nơi này thì có thể ở lại đây cùng chúng tôi."
Tần Vũ cùng Tần Tiểu Vũ đều gật đầu, xem ra ông lão này là người đứng đầu trong nhóm người sống sót, lời nói của ông lão nhất định có trọng lượng.
"Bạn có thấy mệt lắm không? Đi với mình đi, mình sẽ thu dọn một gian phòng để cho bạn và anh trai có thể nghỉ ngơi." Bạch Tiểu Na nhiệt tình dẫn Tần Tiểu Vũ và Tần Vũ lên tầng.
Trên cầu thang, Tần Vũ hỏi Bạch Tiểu Na: "Ông nội của em không phải là một người bình thường đúng không?"
Bạch Tiểu Na không ngờ rằng Tần Vũ sẽ chủ động hỏi chuyện cô, câu hỏi đầu tiên lại là về ông nội của cô, cô cũng không nghĩ tới ý gì khác lạ trong câu hỏi, ngược lại còn rất tự hào trả lời: “Ông nội của em là một người rất giỏi, ông nội là một bác sĩ trung y thiên tài, mỗi khi có người tới nhờ ông nội khám chữa bệnh, không cần bắt mạch ông nội cũng có thể nhìn ra tình trạng bệnh tật cụ thể của người bệnh rồi sau đó kê đơn thuốc, ông nội hoàn toàn khác với những bác sĩ khác mang danh thần y mà không lại khác gì lang băm cả."
Nghe thấy vậy, Tần Tiểu Vũ nghi ngờ nói: "Thì ra ông nội của bạn là một danh y, nhưng mình thấy ông hình như có bệnh trong người, vừa nãy ông đã không ngừng ho!"
Đúng vậy, nếu như ông nội của Bạch Tiểu Na là một danh y thiên tài, thì không có lý do gì mà ông ấy không thể chữa khỏi bệnh của bản thân đúng không?
Bạch Tiểu Na có chút chần chừ nói: "Cái này... Ông nội có nói, đấy là ám thương khi ông nội tuổi còn trẻ do tập luyện võ thuật mà lưu lại, hiện tại ông nội đã lớn tuổi, sức khỏe yếu đi, những ám thương trên cơ thể mới được dịp phát tác.”
"Quả nhiên là như vậy!" Tần Vũ trong lòng hơi chấn động, ngay từ đầu anh đã cảm nhận thấy ông lão này không phải là một người bình thường, từ trong câu trả lời của Bạch Tiểu Na, anh biết thêm ông lão này đã từng tập luyện võ công, anh đã có thể khẳng định ông lão này chính là một cổ võ giả! Hơn nữa, trên cơ thể của ông lão có thể lưu lại ám thương nghiêm trọng như vậy, chắc chắn ông lão cũng không phải là một cổ võ giả bình thường!
Suy nghĩ ban đầu là muốn tìm cơ hội rời đi nơi này, của Tần Vũ đã biến mất hoàn toàn, trong lòng anh bắt đầu suy tính: “Kỹ năng cận chiến của mình tuy đã đạt đến cấp AAA, nhưng mình lại chưa từng được học tập một cách có hệ thống, nếu có thể học được công phu của cổ võ giả, thực lực của mình sẽ tiến bộ lên một tầm cao mới!”
Tuy rằng, kỹ năng cận chiến của Tần Vũ đã đạt đến cấp độ AAA, nhưng tất cả năng lực của anh đều đạt được khi tôi luyện trong thực chiến mà không có trải qua rèn luyện, nghiên cứu một cách có hệ thống, có thể nói rằng kỹ năng chiến đấu của anh tuy là thực dụng nhưng vẫn còn rất thô sơ, khuyết thiếu nhiều yếu tố, nếu anh được học tập bài bản và trau chuốt hơn chắc chắn điều đó sẽ mang lại hiệu quả lớn hơn khi anh cận chiến, nếu anh tiến bộ thêm một cấp độ nữa thì đó chính là cảnh giới tông sư rồi!