Chương 40: Địa ngục
Sáng hôm sau, hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ ăn một chút đồ ăn trong ba lô trước khi trở về khách sạn.
Tần Tiểu Vũ duỗi eo: "Trở về khách sạn em nhất định phải ngủ thật ngon, tối hôm qua căn bản em không có ngủ được mấy."
Cuộc sống ăn ngủ ngoài trời chắc chắn không thoải mái bằng nghỉ ngơi trong khách sạn ấm áp, mặc dù tận thế đã bắt đầu cả tháng nhưng đây là lần đầu tiên Tần Tiểu Vũ ngủ ngoài trời, về phần kinh nghiệm sinh hoạt dã ngoại của Tần Vũ ở kiếp trước thì không thành vấn đề.
Tần Vũ có chút không nói nên lời nói: "Em còn kêu ca sao? Em khiến anh tê hết cả tay chân, anh nghĩ em nên giảm béo đi."
"Không! Làm gì đến mức béo!" Tần Tiểu Vũ hai tay ôm lấy cổ Tần Vũ, sau đó giống như gấu túi nhảy lên trên người anh, vẫn như cũ kêu to: "Em cấu chết anh!"
“Đừng lộn xộn nữa.” Tần Vũ bế Tần Tiểu Vũ đặt xuống,
Tuy nhiên, khi họ đến khách sạn nơi Bạch Thiên Hào và những người khác đang ẩn náu, hai người Tần Vũ đứng sững lại, Tần Tiểu Vũ đi lại gần Tần Vũ, cô ấy nói với vẻ mặt lo lắng: "Anh, là mùi máu."
Tần Vũ tự nhiên cũng ngửi thấy, khứu giác của người tiến hóa vượt xa người thường, mùi máu tanh nồng nặc tràn ra ngoài từ bên trong khách sạn.
"Có chuyện không hay xảy ra rồi sao? Không biết nhóm người sống sót trong khách sạn gặp phải biến dị thú hay thây ma?" Tần Vũ biết đám người Bạch Thiên Hào khả năng đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn, cho nên anh không khỏi lo lắng cho an toàn của bọn họ.
Tần Vũ rất cứng rắn và lạnh lùng, nhưng cũng không phải dạng người vô tình vô nghĩa, cách anh đối xử với người xa lạ, chính là chỉ cần không chọc giận anh, anh sẽ không làm gì ảnh hưởng đến bọn họ, thậm chí nếu trong khả năng cho phép không ảnh hưởng đến sinh tồn của anh và Tần Tiểu Vũ, anh còn có thể giúp đỡ họ, nhóm tên Tóc vàng bị anh giết, là bởi vì anh đã biết họ có ý đồ xấu với anh. Trong xương tủy của Tần vũ không phải là một sát nhân máu lạnh vô cảm.
Giống như khi gặp Bạch Thiên Hào, anh rất muốn học cổ võ từ ông ấy, và ngay từ đầu ý định của anh đã là trao đổi công bằng với ông ấy, chứ không cưỡng đoạt bằng sức mạnh áp đảo của mình.
Tần Vũ có ấn tượng tốt với Bạch Thiên Hào, Lưu Khôn và những người khác, vì vậy khi họ gặp nguy hiểm, trong khả năng anh giúp được nhất định sẽ giúp đỡ họ.
“Chúng ta nên cẩn thận chút!” Tần Vũ nói với Tần Tiểu Vũ, anh vẫn muốn cẩn thận tra xét, chờ tình huống rõ ràng mới quyết định.
“Vâng.” Tần Tiểu Vũ gật đầu, cô đã không còn là nữ sinh trung học chân yếu tay mềm ngày nào nữa, cô đã là một người tiến hóa mạnh mẽ với thể chất gấp 06 lần người bình thường, cô đang dần theo kịp bước chân của Tần Vũ.
Cửa khách sạn nơi Bạch Thiên Hào và những người khác đang ở được thiết kế với cửa kính bên ngoài và cửa cuốn bên trong, lúc này cửa cuốn đang mở, nhưng cửa kính bên ngoài lại đóng.
"Đây hẳn là nhân họa rồi, lòng người tận thế cũng là một yếu tố nguy hiểm không thể xem thường, nếu là thây ma hoặc dị thú, nhất định đã xông thẳng vào cửa, trong khi hai cửa này còn nguyên vẹn." con người đôi khi so sánh với thú biến dị và thây ma thì còn hung ác, tàn bạo và đáng sợ hơn.
Mà Tần Vũ cũng không cho rằng mình là vô địch trong nhân loại, dù anh là người tiến hóa mạnh mẽ top 10 thời điểm này, thì trình độ tiến hóa hiện tại của anh còn chưa đạt tới trình độ có thể không để ý đến hỏa khí, anh vẫn là một thân thể bằng xương bằng thịt, người bình thường vẫn có thể gây sát thương đối với anh bằng súng đạn, đương nhiên, với điều kiện anh đứng yên cho họ bắn, chứ với tốc độ của Tần Vũ, nếu anh có sự chuẩn bị sẵn sàng, muốn bắn trúng anh đâu có dễ như vậy.
Cửa kính chậm rãi bị đẩy ra, trong đại sảnh ánh đèn lờ mờ, yên tĩnh tràn ngập cảm giác chết chóc.
Tần Vũ quét mắt một cái, không phát hiện có nguy hiểm, liền cùng Tần Tiểu Vũ yên lặng đi vào trong đại sảnh, khi vòng qua hành lang tiến vào phòng tiếp khách sang trọng phía sau đại sảnh, cảnh tượng trước mắt khiến cho Tần Vũ phát lạnh người, còn sắc mặt của Tần Tiểu Vũ thì tái nhợt.
Trong đại sảnh, xác chết xếp thành hàng ngay ngắn, tổng cộng có hơn hai mươi cái xác, trong đó có một đứa trẻ chín tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn hoạt bát của đứa trẻ đã mất đi sức sống, thay vào đó là khuôn mặt còn lấm tấm mồ hôi, cau có, méo mó vì đau đớn.
Tần Tiểu Vũ không dám nhìn thêm nữa, mặc dù cô đã tận mắt chứng kiến rất nhiều thây ma, bị chính tay mình giết và mổ xẻ, nhưng những người chết trước mắt cô chính là những người ngồi ăn cùng bàn với cô sáng hôm qua. Điều này khiến cô bị sốc hoàn toàn, trong lòng đau xót.
“Nhắm mắt lại, đừng nhìn nhiều.” Tần Vũ thấp giọng an ủi Tần Tiểu Vũ, sau đó bước lên phía trước cẩn thận kiểm tra những thi thể này, ngay cả Tần Vũ sau khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm của những thi thể này, sắc mặt cũng trầm xuống.
Đầu của những người chết này đều bị chặt ngang cổ, đó là lý do tại sao khi chết họ không biến thành thây ma, Tần Vũ phát hiện trên mặt những cái đầu này đều có biểu cảm vô cùng đau đớn, giống như đã bị tra tấn rất dã man trước khi chết.
"Nhìn vết thương có thể suy đoán cái chết của những người này là do người tiến hóa gây ra!" Tần Vũ đưa ra phán đoán.
Quan sát hiện trường thảm sát có điểm kỳ lạ, nhìn khuôn mặt xác chết, thể hiện họ đã vô cùng đau đớn, chắc chắn họ đã bị tra tấn khi chết, nhưng trên cơ thể họ không có bất kỳ vết thương khác nào ngoại trừ vết cắt cổ, chặt đầu cũng sẽ không khiến khuôn mặt của bọn họ bị đau đến méo mó, vết cắt cổ này cũng không phải nguyên nhân trực tiếp để gây ra cái chết, dựa vào màu tím đen của vết cắt rõ ràng là cắt cổ sau khi đã chết, Tần Vũ cũng phát hiện ở đây không có dấu vết đánh nhau, giống như bị giết mà không có bất kỳ phản kháng nào, không có dấu hiệu trúng độc… như vậy có thể tạm kết luận là tra tấn về mặt tinh thần hoặc chấn động não bộ gây ra cái chết, tất cả những điều này nghe qua thì có vẻ vô lý, để có thể thỏa mãn những điểm vô lý này rất có thể thủ phạm chính là người tiến hóa.
Điều khiến Tần Vũ nhẹ nhõm và khó hiểu là trong những xác chết này vẫn còn thiếu một vài người, đó là Lưu Khôn, Bạch Tiểu Na và Bạch Thiên Hào, Tần Vũ không nhìn thấy ba người này trong số những xác chết này.
“Chúng ta ra ngoài đi.” Sau khi Tần Vũ xác định mình không còn lấy được tin tức gì hữu ích nữa, liền không ở lại nữa, cùng Tần Tiểu Vũ rời khách sạn đi ra ngoài.
Sau khi hít thở vài hơi không khí trong lành, sắc mặt của Tần Tiểu Vũ cuối cùng cũng tốt hơn, cô ấy có chút không thể chấp nhận được nói: "Tại sao ... sao có thể xảy ra chuyện này? Làm sao bọn họ có thể giết những người khác một cách tàn nhẫn như vậy?"
Tần Vũ lắc đầu nói: "Có một tin tốt là, Bạch Tiểu Na, Bạch Thiên Hào, Lưu Khôn khả năng còn chưa chết, anh không tìm thấy những xác chết của họ ở bên trong, có thể họ đã bị bắt đi rồi."
Bạch Tiểu Na là bạn học của cô ấy, biết tin Bạch Tiểu Na có thể không chết, điều này khiến Tần Tiểu Vũ cảm thấy tốt hơn một chút.
Nhưng tâm tình Tần Vũ thì lại không tốt lắm, bởi vì anh biết, có đôi khi chết thanh thản thật sự so với sống còn sung sướng hơn nhiều, nhất là đối với một cô gái xinh đẹp như Bạch Tiểu Na, nếu như bị nhóm kẻ xấu bắt được, trà đạp, dày vò, sỉ nhục, thì sống tuyệt đối không bằng chết.
Bây giờ ngày tận thế đã đến, pháp luật sụp đổ, đạo đức sụp đổ, lòng tin, hi vọng tất cả đều không còn… không còn trói buộc cái ác sẽ bộc lộ triệt để, không thể biết được một người có thể thay đổi nhanh đến như thế nào, người lương thiện hiền lành rất có thể trở thành người xấu xa, điên loạn, còn kẻ ác không còn trói buộc sẽ còn ác độc, tồi tệ hơn không khác gì ma quỷ, xác chết trên khắp đại sảnh trong khách sạn là minh chứng cho quan điểm này.
Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, nhưng Tần Vũ nhất định muốn tìm hiểu chuyện này, thứ nhất, anh vẫn đang chờ hoàn thành giao dịch với Bạch Thiên Hào, thứ hai, vì Bạch Tiểu Na, Tần Vũ cũng không thể thờ ơ được, dù sao đậu hũ non mềm của cô anh cũng sờ bóp qua rồi.
“Nếu như…” Trong mắt Tần Vũ dâng lên một tia lạnh lẽo: “Tao sẽ khiến mày hối hận khi sinh ra trên cõi đời này.”