Tần Vũ từ những dấu chân để lại trong khách sạn, cũng biết được bên nhóm người tiến hóa kia không có nhiều người, hẳn là chỉ có ba người, bên ngoài khách sạn cũng có dấu chân nhưng rất khó để nhận biết, bởi vì mặt đường là xi măng cứng, dấu chân để lại không rõ ràng, nhưng là một người tiến hóa, thị lực của Tần Vũ rất đáng sợ, hơn nữa, anh có kỹ năng theo dõi, truy vết xuất sắc, anh tìm thấy những dấu vết rất nhỏ trên mặt đất do con người để lại, miễn là anh vẫn có thể lần theo dấu vết, anh chắc chắn sẽ tìm thấy bọn chúng.
Tần Vũ cũng không quá vui mừng, bởi vì từ hiện trường, suy tính dựa trên các vết máu đông lại, cùng độ co rút của cơ thể xác chết, thì bọn họ đã chết vào tối ngày hôm qua rồi, nói cách khác, Bạch Tiểu Na, Bạch Thiên Hào, Lưu Khôn đều bị bắt đi từ ngày hôm qua. Rất khó để đoán biết được tình hình hiện tại của họ đang ra sao.
Lần theo dấu vết trên mặt đất, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đi về hướng bắc, men theo một con đường, không lâu sau, bọn họ phát hiện trên mặt đất bắt đầu có xác của thây ma, nhìn kỹ xác một thây ma gần đó, thây ma này đã bị bắn chết, trên xác thây ma có những lỗ máu kích thước bằng đầu đạn, như vậy nhóm những kẻ giết người kia có súng.
“Anh, anh nhìn xem!” Tần Tiểu Vũ chỉ tay về một phương hướng.
Tần Vũ nhìn về phía đó, cách đó khoảng 300 mét có một cây đại thụ, cây đại thụ này rất cao, tuổi đời của cây chắc cũng lớn, dưới gốc cây có hơn mười con thây ma, chúng ngẩng đầu nhìn lên, gầm gừ liên tục, giống như là có một cái gì đó đã thu hút bọn chúng.
Nhìn thoáng qua, Tần Vũ nhìn thấy một người bị dây thừng trói trên tán cây lớn, anh cùng Tần Tiểu Vũ tiến lại gần, điều mà anh nhìn thấy lại khiến ánh mắt anh càng thêm lạnh lẽo, càng thêm sắc bén.
Tần Tiểu Vũ nghiến răng nói: "Lũ cặn bã, thật khốn nạn!"
Bị treo ở trên cây đại thụ chính là Lưu Khôn, mà Lưu Khôn lúc này vẫn còn sống, nhưng anh gần như đã chết, tay chân đều bị chặt đứt, vết thương bị đốt cháy, cho nên không có chảy máu, những thây ma này đương nhiên là bị thu hút bởi anh ta.
Nhưng thây ma bình thường không thể nhảy, cho nên mặc dù bọn chúng đều tham lam nhìn thức ăn ngon lành phía trên, nhưng lại không chạm vào được, chỉ có thể đứng bên dưới thèm nhỏ dãi mà thôi.
Tần Vũ không nhiều lời, đi thẳng về phía đại thụ.
"Gừ!"
Cảm giác được có người tới gần, đám thây ma lần lượt quay đầu lại, hiển nhiên là đối với Tần Vũ, bọn chúng sẽ dành sự quan tâm nhiều hơn là mục tiêu không thể tiếp cận, hai mắt đỏ ngầu lao về phía Tần Vũ.
"Bùm!"
Tần Vũ trong lòng tức giận, không chút do dự ra tay, một gậy quét ra, lực lượng bá đạo gấp mười bảy lần thể chất người bình thường của anh tuôn ra, trực tiếp đập nát một con thây ma phía trước.
Tần Vũ giống như Ma thần, mấy chục con thây ma hung hãn này đều bị anh giết tan xác, chưa đầy một phút.
Kiềm chế nóng giận, Tần Vũ nhảy lên tán cây, giật đứt dây thừng, đỡ Lưu Khôn đặt xuống trên mặt đất, quả nhiên Lưu Khôn không có chết, vẫn còn đang thoi thóp.
Giống như cảm nhận được cái gì, Lưu Khôn khó khăn mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt, nhìn thấy là Tần Vũ, cũng không có phản ứng gì.
“Lũ cặn bã đó…” Tần Tiểu Vũ gần như đã khóc khi nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Lưu Khôn, cô có ấn tượng rất tốt về người đàn ông này.
Hai ngày trước, Tần Tiểu Vũ biết được hoàn cảnh trước đây của Lưu Khôn thông qua một cuộc trò chuyện, Lưu Khôn là một công nhân nhập cư trước khi tận thế bùng phát, anh ta có một công việc rất vất vả, cực nhọc, anh có một người vợ không xinh đẹp nhưng hiền lành, có một đứa con không thông minh nhưng ngoan ngoãn, có một gia đình bình thường nhưng rất hạnh phúc, anh cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống của mình.
Chỉ là vào ngày tận thế, giống như hầu hết mọi người, hạnh phúc của gia đình Lưu Khôn tan nát, vợ anh bị nhiễm vi-rút và biến thành thây ma, anh phản ứng kịp thời, khóa cửa nhà và nhốt người vợ đã biến thành thây ma ở bên trong. Anh với đứa con nhỏ tuổi trốn thoát khỏi đó, gặp Bạch Thiên Hào và những người khác ngay sau đó, rồi cùng nhau lập doanh trại, tập trung những người sống sót khác thành một nhóm, cùng sinh tồn ở trong khách sạn.
Nhưng đứa con nhỏ tuổi của anh đã bị giết chết, hiện tại anh cũng đang hấp hối, đôi mắt vô hồn của Lưu Khôn nhỏ ra giọt nước mắt lăn xuống gò má.
Tần Vũ có chút xót xa với thảm trạng của Lưu Khôn, nhưng biết Lưu Khôn không thể cứu chữa, anh trầm giọng nói với Lưu Khôn: "Anh Lưu, nói cho tôi biết là ai làm, có liên quan đến Trương Phong không?"
"Ưm… ưm!" Nghe được Tần Vũ hỏi, Lưu Khôn trong đôi mắt đờ đẫn hiện lên nồng đậm hận ý, đây là ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ thù, anh mở miệng muốn nói, nhưng chỉ có thể thốt ra thanh âm "Ưm!", Tần Vũ ý thức được lưỡi của Lưu Khôn cũng đã bị cắt đứt, Lưu Khôn có muốn nói cho anh biết cũng không thế, không biết là kẻ nào độc ác như vậy.
Tần Vũ ánh mắt cô đọng: "Trương Phong làm đúng không, đúng thì chớp mắt ra hiệu cho tôi?"
“Ưm!"
Lưu Khôn như gào lên lỗi phẫn hận của mình, hai mi mắt của anh ta chớp chớp.
“Quả nhiên.” Căn cứ vào chuyện xảy ra sáng hôm qua, Tần Vũ đã sớm có suy đoán, hiện tại rốt cuộc được Lưu Khôn xác nhận.
"Tôi sẽ báo thù cho anh và con trai của anh, anh cứ yên tâm mà nhắm mắt." Tần Vũ nghiêm nghị nói, sau đó một tay của Tần Vũ che mắt của Lưu Khôn lại, tay còn lại đặt sau gáy của Lưu Khôn, rồi bóp mạnh, để Lưu Khôn được giải thoát không còn chịu đau đớn dằn vặt.
Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ tiếp tục lần theo dấu vết.
"Tại sao lại là Trương Phong ... sao anh ta lại tàn nhẫn... anh ta sao có thể làm tất cả những điều này?" Tần Tiểu Vũ có chút không thể tin được. Dù sao Trương Phong cũng chỉ là một học sinh trung học hơn nữa sức lực cũng yếu kém, còn là dạng người vô dụng nữa, làm sao gã có thể giết gần hai chục người chỉ vì chuyện cái bánh mì hôm đó.
"Trương Phong... anh ta trở thành người tiến hóa rồi sao?" Tần Tiểu Vũ cũng khá thông minh, cô nhớ lại lới Tần Vũ nói về nhóm người tiến hóa đã gây ra thảm sát tại khách sạn, cô nhanh chóng đoán ra, nếu Trương Phong trở thành người tiến hóa, anh ta sẽ có đủ sức mạnh để làm tất cả những điều này, chỉ anh ta mới có động cơ hận thù cá nhân với Lưu Khôn đến mức chặt đứt chân tay cắt lưỡi để Lưu Khôn phải chịu dày vò mà không giết, cũng chỉ anh ta mới biết trong khách sạn có nhóm người sống sót không có khả năng tự bảo vệ. Cô đã hiểu rõ suy đoán của Tần Vũ khi hỏi Lưu Khôn về Trương Phong.
"Em nghĩ đúng rồi, anh dám chắc Trương Phong là thủ phạm chính gây ra tất cả chuyện này, từ lúc quan sát dấu chân, anh đã có suy đoán rồi, xung quanh không hề có dấu chân đi vào các tòa nhà lân cận khác xung quanh mà chỉ có dấu chân dẫn thẳng đến khách sạn, trong thời gian ngắn như vậy chỉ có thể là Trương Phong quay lại, tuy nhiên gã không chỉ có một mình, còn có hai tên đồng phạm khác." Tần Vũ nói.
Đây là một trong những lý do vì sao mà Tần Vũ lại tức giận như vậy, nếu như ngày hôm qua anh hạ quyết tâm giết Trương Phong, thì tất cả đã không xảy ra như này, tuy nói là anh có chút tự trách, có chút hối hận, nhưng cũng không làm cho anh quá mức đau lòng… chỉ là những người không thân cũng không quen, chỉ gặp nhau một ngày ngủ chung tòa nhà, ăn chung một bữa cơm...cùng làm một chút việc vặt.
Tần Vũ không có để Trương Phong vào mắt, gã là người tiến hóa, vậy thì sao, mới chỉ hơn một ngày gã có cắm tên lửa vào đít cũng không thể so đấu với anh, lý do khác khiến anh tức giận, cũng là lý do chính cho câu nói của anh trong khách sạn kia: “Tao sẽ khiến cho mày hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này”, bởi vì Trương Phong đã gây cho anh rất nhiều phiền toái, nếu như Bạch Thiên Hào chết, không biết kỹ năng chiến đấu của anh lúc nào mới có thể đạt tới cấp S.
Chỉ là một kẻ vô dụng, lại có thể trì hoãn thời gian anh tiến bộ rất lâu, anh không cam lòng, tất cả những thứ này đều là do anh coi thường Trương Phong, cho nên Tần Vũ mới thực sự tức giận như vậy, sau chuyện lần này Tần Vũ quyết sẽ không tái phạm sai lầm tương tự, nếu như một lần nữa, gặp kẻ nào có địch ý với anh như vậy, anh sẽ không bao giờ nương tay bỏ qua cho kẻ đó.