Lúc ở nhà Diệp Lộ ăn sáng, cô tranh thủ liên hệ với yêu quái phụ trách mua hàng ở chợ đen, đặt mấy thứ đồ cần thiết.
Khi cô trở về khách sạn, một bưu kiện đề tên người nhận là cô đã được đặt ở quầy lễ tân.
Cô mang theo bưu kiện trở về phòng.
Sau đó cô dành cả buổi sáng trong phòng tắm để chế thuốc.
Lúc Bàn Tử gọi điện đến, cô đã chế ra được thuốc để ngưng tụ linh lực, phân phối số thuốc được luyện chế ra vào trong ba bình nhỏ. Lúc này trên tay cô đều là nước dính từ loại cỏ nào đó có màu đỏ thẫm mà chỉ ở yêu giới mới có.
Khi Bàn Tử bước vào phòng liền nhìn thấy Trường Tuế bước ra khỏi phòng tắm, hai tay đầy máu, lập tức anh ta bị dọa gần chết, nghĩ rằng Trường Tuế bị thương. Đến khi anh ta bước vào phòng tắm mới thấy trong phòng tắm máu chảy thành sông, quả thực giống như hiện trường của một vụ án mạng.
Tuy nhiên Bàn Tử biết Trường Tuế có một nghề nghiệp khác nữa nên từ lâu đã chấp nhận được việc Trường Tuế thường xuyên tiến hành một vài chuyện kỳ lạ cổ quái.
Mà loại nước dính trên tay Trường Tuế cũng không có cách nào rửa sạch được, chỉ có thể chờ nó từ từ phai màu mà thôi. Do buổi chiều cô còn có lịch ghi hình một chương trình nên Trường Tuế chỉ có thể giả vờ bị dị ứng, để cho stylist phối cho cô một đôi găng tay ren dài màu đen che lại.
Cô đem thuốc đã luyện chế được chia ra làm mấy phần, sau đó lấy ra một phần, đính kèm một tờ giấy rồi đưa cho Tiểu Trương tìm một công ty chuyển phát nhanh ở cùng thành phố gửi đi.
Tiểu Trương dựa theo những gì mà Trường Tuế đã dặn, thay áo quần ngụy trang một chút, đội thêm mũ và khẩu trang rồi đến trước một cửa hàng trà sữa gửi đồ đi.
Trường Tuế thực sự rất thích trợ lý Tiểu Trương này.
Cô ấy ít nói cũng chẳng thích tò mò, nhưng vẫn làm tốt những chuyện mà Trường Tuế giao cho cô.
Phía công ty muốn tìm thêm một phụ tá nữa cho Trường Tuế, nhưng cũng bị cô từ chối.
Cô có một Tiểu Trương này là đã đủ rồi.
……
Một tiếng sau, cửa phòng 1626 của khách sạn có tiếng gõ cửa.
Ngọc Phần đã nhận được bưu kiện.
Lúc mở bao bì bên ngoài ra, anh ta thấy bên trong có một cái bình nhỏ cùng với một tờ giấy.
Trên tờ giấy yêu cầu anh ta sau ba ngày nữa thì chuyển tiếp thêm hai triệu để có thể nhận được thuốc cho đợt trị liệu tiếp theo.
Trên bình được dán nhãn cùng với một dòng chữ nhỏ: [ Dùng cho năm ngày, mỗi ngày một viên, không cần nhai nát, nuốt cả viên thuốc. ]
Ngọc Phần lấy từ trong bình ra một viên thuốc màu đỏ to như một viên bi thủy tinh, thấy trên nhãn viết là nuốt hết không cần nhai, nhất thời sắc mặt trở nên vặn vẹo: “Có phải ông ta muốn em nghẹn chết không?”
Anh ta hoài nghi rằng người kia là cố ý muốn chỉnh anh ta.
Ngọc Tiêu đi đến lấy ra một viên thuốc, đưa lên mũi ngửi ngửi rồi vươn đầu lưỡi ra li3m li3m.
Ngọc Phần lập tức hét lên: “Đó là thuốc của em đấy! Sao chị lại li3m nó! Thật ghê tởm!”
Vẻ mặt Ngọc Tiêu bình tĩnh nói: “Viên này là của tôi. Bây giờ cậu cứ ăn mấy viên kia trước đi đã.” Cô ta nói xong, liền hất cằm về phía anh ta, tỏ ý bảo bây giờ thì anh ta đã có thể ăn được rồi.
Ngọc Phần nói: “Chị không sợ ông ta hạ độc em à?”
Ngọc Tiêu lạnh lùng nói: “Yên tâm đi, vừa rồi tôi đã nếm thử rồi, không có độc.”
Cô ta có thể cảm giác được viên thuốc này có ẩn chứa linh khí cường đại. Cái này khiến cho cô ta càng không dám khinh thường người luyện chế ra viên thuốc này.
Ngọc Phần nhìn vào viên thuốc mình đang nắm trong tay, nuốt nước miếng, nói với vẻ hung ác: “Gã xấu xa này có phải là cố ý muốn làm em bị nghẹn chết không?”
Ngọc Tiêu bình tĩnh nói: “Thực sự thì hoàn toàn không cần phải chế viên to như vậy, cho nên rất có thể là ông ta cố ý.”
Sắc mặt của Ngọc Phần lập tức đổi màu liên tục.
Ngọc Tiêu nói tiếp: “Theo lý thuyết mà nói, nuốt chửng toàn bộ viên thuốc và nhai ra rồi nuốt thì tác dụng cũng không có gì khác nhau cả. Nếu như thực sự nuốt không nổi thì cậu cứ nhai nát rồi nuốt xem thử.”
Ngọc Phần nửa tin nửa ngờ nhét cả viên thuốc to như hòn bi vào miệng. Đầu tiên anh ta cố gắng nuốt cả viên nhưng kết quả phát hiện thật sự khó nuốt được. Vì thế anh ta quyết định nhai đã rồi nuốt. Khi anh ta mới cắn đôi viên thuốc ra, dịch lỏng bên trong viên thuốc lập tức chảy ra, tràn ngập khoang miệng của anh ta, trực tiếp làm tê dại đầu lưỡi của anh ta. Lập tức vẻ mặt anh ta trở nên vặn vẹo —-
Đắng quá đi!!!
Sắc mặt anh ta dữ tợn cố gắng nuốt xuống, sau đó liền xông thẳng về phía tủ lạnh lấy một chai nước ở trong đó ra, điên cuồng đổ nước vào miệng muốn làm giảm bớt vị đắng trong khoang miệng.
Tuy nhiên, nó không có tác dụng.
Vị đắng này vẫn từ trong dạ dày trào ngược lên.
Anh ta súc miệng mấy lần mà vẫn không có cách nào làm giảm bớt vị đắng ở trong khoang miệng. Khi từ phòng tắm bước ra ngoài, anh ta nhìn chằm chằm Ngọc Tiêu với vẻ mặt oán hận: “Em hận chị.”
“Cũng không phải là tôi làm ra viên thuốc đắng như thế. Hơn nữa từ cái này có thể thấy rất rõ rằng cho dù là nhai rồi nuốt hay nuốt chửng cả viên thì người làm ra viên thuốc này đều muốn cậu phải chịu khổ.” Ngọc Tiêu nhún vai, cầm lấy viên thuốc kia trở về phòng mình. Cô ta muốn bắt đầu phân tích thành phần ở bên trong loại thuốc này.
Ngọc Phần nghiến răng nghiến lợi cầm lấy cái bình nhỏ kia, cầm lấy điện thoại di động gọi đến số điện thoại tối qua. Anh ta muốn mắng người bên đó một trận, kết quả vẫn là câu nói từ tổng đài báo rằng thuê bao không liên lạc được. Anh ta hung tợn mắng to một câu, sau đó đột nhiên cảm giác được luồng linh lực không thể khống chế được ở trong thân thể bắt đầu lưu động từ từ.
……..
Ở trường quay bộ phim 《 Chuộc tội 》.
Còn một tuần nữa là đến thời điểm đóng máy.
“À, anh có muốn uống trà sữa không?” Cô gái trẻ thật vất vả mới lấy hết dũng khí đến nói chuyện với Tần Nhất Xuyên, trong tay cô ấy còn cầm theo một ly trà sữa.
Tần Nhất Xuyên vốn đang ngồi trên ghế cắm đầu nghịch điện thoại, vừa định từ chối liền nhìn thấy ly trà sữa ở trong tay cô.
Đó là loại trà sữa mà khi Trường Tuế ở đoàn làm phim anh thường mua cho cô ấy.
Anh ta ngẩng đầu lên.
Nhận ra người đang đứng trước mặt chính là cháu gái của chuyên gia trang điểm của đoàn làm phim, trước đây chuyên gia trang điểm đã từng giới thiệu cô ấy với anh.
Cô có một mái tóc màu đỏ xinh đẹp, mặc một chiếc váy có hai màu xanh và trắng, trông ngoại hình rất đẹp.
“Cảm ơn.” Vẻ mặt Tần Nhất Xuyên không thay đổi nhận lấy ly trà sữa trong tay cô ấy, đặt sang một bên rồi tiếp tục cúi đầu nhìn vào điện thoại di động.
Cô gái ngồi xuống ghế ở bên cạnh anh, giọng nói dịu dàng: “Anh không sao chứ?”
Tần Nhất Xuyên lại ngẩng đầu lên, cau mày: “Xin lỗi, lúc này tôi không muốn nói chuyện.”
Cô gái trẻ lúng túng, khuôn mặt đỏ rần rần.
Nếu như đổi lại tình huống bình thường, nhất định Tần Nhất Xuyên sẽ không để cho người ta phải xấu hổ như thế, nhưng lúc này tâm tình của anh ta thực sự rất tệ, thực sự không thể cân nhắc đến tâm tình của người khác như thế nào.
Cô gái cứng ngắc ngồi ở đó chừng một phút, sau đó đứng dậy và rời đi.
Chân trước cô ấy vừa rời đi, chân sau Hồ Hạo Nhiên liền bước tới. Anh ta ngồi trên ghế mà cô gái đó vừa ngồi, hai mắt nhìn chằm chằm Tần Nhất Xuyên rồi hỏi: “Tần Nhất Xuyên, rốt cuộc hôm nay cậu bị làm sao vậy?”
Tần Nhất Xuyên đột nhiên bấm tắt điện thoại di động, nhìn chằm chằm vào Hạ Luật vừa mới hoàn thành một cảnh quay ở phía bên kia và đang vặn một chai nước uống.
Trong đầu anh ta không thể khống chế được hiện ra một màn mà anh nhìn thấy tối hôm qua.
Đêm qua cả đêm anh ta không thể ngủ được.
Trong đầu đều là cảnh tượng Trường Tuế và Hạ Luật ôm nhau ở trong công viên nhỏ đó.
Thậm chí anh ta cũng không có dũng khí tìm Trường Tuế để hỏi cho rõ ràng, rằng cô ấy và Hạ Luật rốt cuộc có quan hệ như thế nào.
Sợ nhận được câu trả lời mà mình không muốn.
Anh ta như phát điên rồi.
Hồ Hạo Nhiên thuận theo ánh mắt của anh ta nhìn về phía bên kia, chỉ thấy Hạ Luật đang đứng dưới ánh mặt trời chiếu rọi, vừa chói mắt vừa thánh khiết, rồi anh ta lại nhìn về phía Tần Nhất Xuyên đang dùng ánh mắt thâm trầm nhìn về đó.
Trong lòng nhất thời lộp bộp.
Chẳng lẽ Tần Nhất Xuyên là trai cong à?