Có lẽ do đã cất giữ quá lâu nên tác dụng của thuốc bị ảnh hưởng, Game không ngủ được bao lâu thì bị cảm giác đau đớn từ vết thương truyền đến đánh thức dậy, sắc mặt trắng bệch như quỷ.
Game ôm vết thương và hỏi Trường Tuế: “Còn thuốc không? Cho tôi xin thêm một ít.”
“Không còn nữa.” Trường Tuế nói: “Vừa nãy chỉ còn lại từng đó thôi.”
Những thứ đó đều là do Khương Tô nghiên cứu ra cho những người bạn yêu quái của bà, đã để lại một chút trong ba lô mấy năm nay.
Trường Tuế lấy từ trong ba lô ra một chai khác: “Thử loại này xem, loại này dùng cho con người uống, khả năng không có tác dụng lớn đối với cậu, nhưng nếu uống nhiều hơn hai viên thì cũng sẽ có tác dụng.”
Game không do dự và uống liền một lúc ba viên.
Dường như vẫn không có tác dụng gì nên cậu ta uống thêm hai viên nữa, không biết có phải là do tâm lý hay không, cảm giác thực sự không còn đau nhiều, ít nhất thì cũng có thể tập trung tinh thần để suy nghĩ.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Game sắc mặt tái nhợt: “Lần trước nếu không phải chúng ta kịp thời đến đó thì Cục Quản lý Yêu quái đã tấn công Bạch Doanh, bây giờ đã một đêm trôi qua, Bạch Doanh chị ấy….”
Game không tiếp tục nói thêm gì nữa, hai cánh môi tím tái mím chặt lại.
Trường Tuế lại đột nhiên hỏi: “Vậy còn anh của cậu đâu rồi?”
Game cau mày: “Anh trai hả, anh ấy rất tức giận vì Bạch Doanh ở cùng với con người nên đã cắt đứt quan hệ với Bạch Doanh. Anh ấy từ trước đến nay luôn là nói được làm được nên đã không còn quan tâm gì nữa.”
Trường Tuế nói: “Bây giờ không chỉ việc là việc của một yêu quái nữa đâu.”
Game vẫn chưa hiểu hết ý của Trường Tuế, sửng sốt một chút: “Ý của chị là sao? Lại có ai bị bắt nữa sao?”
Trường Tuế nói vơi Game về những suy đoán của chính mình.
Sắc mặt Game không ngừng thay đổi, cuối cùng cậu ta nói: “Thật không trách được, tôi cũng cảm thấy lần này ba người kia mạnh đến kỳ lạ, đặc biệt là người tên Mục Ngạn kia, chỉ một mình anh ta là đã có thể đối phó với Bạch Doanh.”
Sắc mặt cậu ta càng trở nên khó coi hơn, giọng nói không khỏi có chút ác liệt: “Tại sao chị không nói cho tôi biết? Những khoang trong suốt ở dưới tầng hầm thứ năm của Cục Quản lý Yêu quái là nơi rút yêu lực của yêu quái.”
Một vòng tròn màu vàng xuất hiện quanh đồng tử của cậu ta, đó là dấu hiệu yêu hóa.
Hạ Luật khẽ nhíu mày.
Ngược lại Trường Tuế vẫn rất bình tĩnh và lạnh lùng nhìn cậu ta: “Sau khi tôi nói cho cậu biết rồi thì cậu sẽ làm gì? Lúc đó chỉ có một mình Bạch Doanh mà cậu đã xúc động đến thành cái dạng đó rồi, nếu như tôi cho cậu biết trong những cái khoang thủy tinh trong suốt kia đang làm cái gì thì cậu sẽ gây ra chuyện gì nữa chứ?”
Sắc mặt Game khẽ thay đổi, khóe miệng cậu ta mím chặt lại và im lặng.
Trường Tuế nói tiếp: “Huống hồ là lúc đó tôi cũng không biết là Cục Quản lý Yêu quái đang muốn làm gì.”
Viền màu vàng quanh đồng tử của Game dần dần tiêu tán, khóe miệng mím chặt, nói với Trường Tuế: “Xin lỗi.”
Trường Tuế không tỏ ra tức giận.
Cô không phải là yêu quái, rốt cuộc cũng không thể có sự đồng cảm được, nhưng ít nhất là cô ấy hiểu được là Game không kiểm soát được cảm xúc của mình.
Game nói: “Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Trường Tuế nói: “Tôi muốn nói chuyện với anh trai của cậu.”
Việc cả ba anh chị em ruột đều tu luyện thành yêu quái như gia đình Game, quả là điều hiếm gặp trong thế giới yêu quái.
Nhưng tất cả công lao đều là của anh cả của Game, tên anh cả của Game là Bạch Lang, bởi vì nguyên hình của anh ta chính là một con sói trắng.
Vốn dĩ anh ta là con sói duy nhất trong bầy sói có linh căn có thể tu luyện thành yêu quái, sau này do trộm được đan dược, anh ta đã kêu Bạch Doanh và Game cùng ăn, sau đó mở được linh căn mới có thể tu luyện thành yêu quái.
Thiên phú của anh ta cực kỳ cao, hơn nữa tâm trí lại kiên định, chưa đến ba trăm năm anh ta đã tu luyện được thành yêu quái, trong khi Bạch Doanh và Game phải mất đến sáu trăm năm và bảy trăm năm mới có thể tu luyện thành yêu quái.
Bây giờ Bạch Lang đã trở thành một đại yêu, sức mạnh đủ để uy hiếp những kẻ khác khắp bốn phương.
Nếu chiếu theo bảng phân cấp đăng ký đánh giá của Cục Quản lý Yêu quái, Bạch Doanh là yêu quái cấp A, Game chỉ có thể được tính là cấp B+, tương đối mạnh hơn cấp độ B một chút, mà Bạch Lang là đại yêu cấp SSS.
Bạch Lang thích thế giới loài người có đầy đủ tiện nghi, nhưng lại không thích con người, tuy rằng thỉnh thoảng ở lại thế giới loài người, nhưng sẽ không ở lại lâu trong thế giới đó.
Trường Tuế sau khi nghe Game nói xong có chút kinh ngạc, không ngờ anh cả của Game lại là một đại yêu mạnh đến như vậy.
Trong số những yêu quái mà cô quen biết, có lẽ chỉ có Hắc Thuật mới có thể so sánh được với anh ta.
Nhưng không thích con người thì điểm này Hắc Thuật không giống anh ta.
Giống như Hắc Thuật, trước đây anh ta cũng không thích con người, nhưng bây giờ anh ta lại đang sống cùng với một cô gái là con người.
Nghe nói cô gái đó trước đây là một thợ săn yêu quái.
Game gọi điện cho Bạch Lang, nhưng phải mất đến nửa giờ mới có thể thuyết phục được Bạch Lang đồng ý gặp mặt Trường Tuế một lần.
Chạng vạng tối ngày hôm đó, Trường Tuế đã được nhìn thấy được vị đại yêu cấp SSS này.
Trong trí tưởng tượng của Trường Tuế về hình tượng con người của Bạch Lang, đó hẳn là hình ảnh của một người đàn ông thành thục cao lớn anh tuấn, dù sao cũng là anh cả của Bạch Doanh và Game, hơn nữa thời gian tu luyện thành hình người nhiều hơn Bạch Doanh và Game đến mấy trăm năm. Ngoài ra Game cũng có một vài miêu tả về tính cách của anh ta, cho nên trong trí tưởng tượng của Trường Tuế thì hình tượng của Bạch Lang gần giống anh cả của nhà họ Triệu.
Nhưng không bao giờ nghĩ rằng, cậu thiếu niên đang ở trước mặt, thoạt nhìn chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, thân hình gầy yếu lại chính là anh cả Bạch Lang, người khiến Bạch Doanh cảm thấy sợ hãi mỗi khi nhắc đến.
Hình tượng con người của Bạch Lang khác xa với những gì Trường Tuế tưởng tượng, vậy nên khi Game giới thiệu, cô đã sững sờ trong chốc lát.
Bạch Lang cao khoảng một mét bảy mươi lăm, thân hình gầy gò, lúc này là cuối thu, anh ta mặc một chiếc áo thun kẻ sọc ngắn tay cùng chiếc quần đùi và mang một đôi dép lê có lỗ, nhưng hoàn toàn vẫn không làm mất đi vẻ điển trai của anh ta một chút nào. Da trắng như tuyết, tóc đen mắt đen, đôi môi ửng lên màu hồng nhạt, làn da trắng đến mức tưởng chừng như đang có bệnh, nếu là con người, Trường Tuế có lẽ sẽ nghĩ rằng anh ta đang mắc bệnh nan y.
Có lẽ là do làn da quá trắng nên đôi mắt của anh ta có vẻ đặc biệt đen, với hai màu đen trắng rõ rệt, nên ánh mắt cũng lạnh đến thấu xương.
Mà nơi anh ta sống thực sự rất phù hợp với tính cách của anh ta, rời xa con người, sống tách biệt trong một ngôi biệt thự lớn có vẻ đã xây từ rất lâu trên núi, trên tường phủ đầy cây thường xuân, trong sân cỏ mọc um tùm, một căn nhà u âm nằm đơn độc trên núi này nhìn vào chỉ cảm thấy có một bầu không khí âm u kh ủng bố.
Một ngôi biệt thự lớn như vậy, nhưng chỉ có một mình anh ta sinh sống.
Game nói rằng hàng tháng sẽ có một dì đến quét dọn.
Trên núi nhiều cây cối, ít tro bụi, nên mỗi tháng quét dọn một lần cũng đã tương đối sạch sẽ, ít nhất thì Trường Tuế nhìn thấy mọi thứ quanh đây đều rất tươm tất.
Ô tô đậu ngoài sân.
Khả năng tự phục hồi của yêu quái là rất đáng kinh ngạc. Lúc trước do độc tố trên phần thịt thối của vết thương đã ảnh hưởng khả năng tự hồi phục vết thương của Game, nhưng bây giờ sau khi cắt bỏ phần thịt thối đã bị độc tố ăn mòn, thì chỉ sau vài ba tiếng đồng hồ cậu ta đã có thể tự nhiên di chuyển.
Trường Tuế bảo Hạ Luật về nhà trước, chỉ có cô cùng Game đến gặp Bạch Lang.
Bạch Lang ngồi trên ghế sô pha, im hơi lặng tiếng tản ra một bầu không khí lạnh thấu xương mà không một người lạ nào dám bước vào.
Từ lúc Trường Tuế và Game bước vào cửa, đôi mắt màu đen đến cực hạn của anh ta chỉ lạnh lùng nhìn Trường Tuế.
Và ngay từ khi Trường Tuế bước vào cửa, cô cũng đã cảm nhận được uy áp cường đại không hề che dấu của Bạch Lang, anh ta chỉ ngồi ở chỗ đó không hề nhúc nhích, nhưng khí tức nguy hiểm bao trùm cả đất trời.
Trường Tuế không sợ anh ta, nhưng gần như theo bản năng tự nhiên, phía sau lưng không thể không dựng thẳng lên.
Hắc Thuật thường sẽ kìm hãm khí tức khi ở trước mặt cô.
Còn Bạch Lang dường như không hề có ý định kìm hãm khí tức của chính mình, uy áp khổng lồ cứ như vậy mà đ è xuống.
Đây là lần đầu tiên Trường Tuế đối mặt với một đại yêu cấp SSS.
Dù biết rằng cô đi chung với Game, Bạch Lang chắc chắn sẽ không làm tổn thương cô, nhưng phản ứng theo bản năng của cơ thể vẫn khiến cô toát mồ hôi dựng tóc gáy.
“Cô chính là Khương Trường Tuế?” Bạch Lang cuối cùng cũng đã mở miệng.
Giọng nói của anh ta cũng là giọng trong trẻo của một thiếu niên, nhưng ngữ khí lại lạnh như băng, hơn nữa còn mang theo một sự cao ngạo khi nhìn từ trên cao xuống.
Là một đại yêu, anh ta đương nhiên có tư cách để cao ngạo.
Trường Tuế không hề để ý chút nào, cũng không vì dáng vẻ còn quá trẻ của anh ta mà có nửa điểm khinh thường, cô vẫn tỏ ra lịch sự và không nói gì nhiều: “Đúng vậy, anh Bạch.”
Đây là cái tên mà Game đã nói cho cô ấy biết, Bạch Lang thích được người khác gọi anh ta là anh Bạch.
Bạch Lang cho cô thời gian là mười phút.
Cuối cùng, Trường Tuế chỉ mất tám phút để thuyết phục Bạch Lang.
Trong sáu phút đầu tiên, Trường Tuế cố gắng dùng tình huống tổng thể cùng với tình cảm anh em của anh ta với Bạch Doanh để đả động Bạch Lang, nhưng Bạch Lang vẫn giữ dáng vẻ bình thản không chút thay đổi, như thể cho dù thế giới này có bị hủy diệt thì cũng không liên quan gì đến anh ta.
Vì vậy, Trường Tuế đã dùng hai phút cuối cùng để nói với anh ta rằng, nếu như mặc kệ Cục Quản lý Yêu quái, sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống ổn định và thoải mái hiện tại của anh ta.
Bạch Lang đã bị thuyết phục và quyết định tối hôm nay sẽ đến Cục Quản lý Yêu quái để đánh một trận.
Trường Tuế ngây người sửng sốt, sau đó nói: “Tôi vốn định để anh Bạch cùng đàm phán với người của Cục Quản lý Yêu quái trước…”
Trường Tuế chưa kịp nói xong câu thì đã bị Bạch Lang cắt ngang.
“Đánh một trận trước đã rồi sau đó mới đàm phán, người chiến thắng mới có tư cách ngồi trên bàn nói chuyện.”
Những lời này được thốt ra từ miệng của một thiếu niên thân hình gầy gò ốm yếu, thật sự rất có cảm giác tương phản, nhưng khí tràng cường đại tản mát quanh thân anh ta lại không làm cho bất kỳ kẻ nào phải nghi ngờ.
Hơn nữa, Trường Tuế cũng cảm thấy những lời Bạch Lang nói rất có đạo lý.
Nắm đấm cứng mới là đạo lý cứng rắn nhất.
Cục Quản lý Yêu quái lúc này đang muốn phá vỡ các quy tắc và sự cân bằng, chính là vì bọn họ luôn cảm thấy nắm đấm của họ cứng hơn nên mới bất mãn với tình hình hiện tại.
Nếu đã như vậy thì phải đánh cho đến khi bọn họ hiểu được rằng nắm đấm của bọn họ còn chưa đủ cứng mới thôi.
Năm đó lúc Cục Quản lý Yêu quái mới được thành lập, giữa con người và yêu quái cũng phải trải qua vô số cuộc đấu tranh mới có thể dần dần hình thành quy tắc cũng như tìm được sự cân bằng.
Không thể không nói, Trường Tuế rất thưởng thức phong cách của Bạch Lang.
Đương nhiên những lời như vậy chỉ có giá trị khi nó được nói ra bởi một đại yêu như Bạch Lang.
Nếu những lời này được nói ra từ miệng Game, có lẽ Trường Tuế sẽ không cảm thấy có đạo lý như vậy.
Nhưng Trường Tuế vẫn cẩn thận nhắc nhở Bạch Lang.
Cục Quản lý Yêu quái hiện tại khác xa với Cục Quản lý Yêu quái trước đây, hiện tại cô vẫn không biết được sức mạnh của Cục Quản lý Yêu quái đã tăng lên đến mức nào sau khi rút yêu lực của yêu quái để sử dụng cho bản thân.
“Nếu có thể, tôi hy vọng anh Bạch nên hợp lực thêm một số yêu quái khác để cùng chiến đấu.”
Bạch Lang nói: “Đây là chuyện của yêu quái chúng tôi, bây giờ cô có thể đi được rồi.”
Hai hàng lông mày của Trường Tuế khẽ nhíu lại.
Bây giờ anh ta nói với Trường Tuế, đây là chuyện của yêu quái, ngụ ý là chuyện này không liên quan gì đến con người như cô phải không?
Cô chưa bao giờ nhìn thấy có người qua cầu rút ván mà lại hợp tình hợp lý đến như vậy.
Game cũng cảm thấy có chút xấu hổ, liền lên tiếng hòa giải: “Anh à, Trường Tuế là bạn tốt của em, hơn nữa cô ấy đến đây cũng là muốn giúp chúng ta.”
Bạch Lang nhướng mày kiêu ngạo: “Tôi cần à?”
Trường Tuế tức giận đến bật cười, cô cười khẽ một tiếng: “Anh Bạch đúng là một đại yêu không tệ, nhưng tôi cũng quen biết với một vị đại yêu, lúc ở thời kỳ toàn thịnh cũng đã đứng lên chiến đấu với Cục Quản lý Yêu quái cũng đã phải chịu thiệt thòi không nhỏ. Huống chi bây giờ Cục Quản lý Yêu quái đang nắm giữ yêu lực, vậy nên anh Bạch cũng không nên quá tự tin như vậy đâu.”
Game nghe mà toàn thân toát mồ hôi lạnh.