Chương 139: Không biết xấu hổ (2)
Nhưng mà sau đó, Tả Thanh Vân lại cười một tiếng, nói: “Cầm đi, đây là do ngươi vừa mắt Mị Nương đấy, không phải ai cũng có thể cầm được tin phù của nàng đâu.”
“Mị Nương không chỉ là Hình Xăm Sư giỏi nhất trong phạm vị Đông Châu này, mà còn là người có tin tức linh thông nhất toàn bộ quận Tú Thủy này, thậm chí là toàn bộ tám quận của Đông Châu luôn. Nếu như ngươi muốn biết hoặc tìm hiểu chuyện gì, cứ việc tìm nàng.”
Lúc này, Sở Hi Thanh hơi nhướn mày kiếm lên: “Vây thì đa tạ Ngô tỷ!”
Hắn cẩn thận nhét mười viên phù lục này vào trong tay áo.
“Cám ơn cái gì? Ngươi vẫn phải trả tiền mà, tất cả hết sáu trăm lượng!” Ngô Mị Nương cười khẽ một tiếng. Lúc này, ánh mắt nàng đảo qua hai người Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly, Ngô Mị Nương bỗng nhiên nảy sinh ý trêu ghẹo: “Thật ra thì không chỉ là tin tức và đồ đằng Bí Chiêu, nếu Sở tiểu đệ muốn bàn chuyện làm ăn gì khác với ta, thì cũng có thể đến tìm ta.”
Nàng tiếp nhận ngân phiếu trị giá sáu trăm lượng bạc từ trong tay của Sở Hi Thanh, lại không biết vô tình hay cố ý mà còn nhẹ nhàng mơn trớn mu bàn tay của Sở Hi Thanh.
Mặt Lục Loạn Ly đã xanh mét, nàng sắp bị nữ nhân này làm cho tức nổ phổi rồi!
Không biết xấu hổ!
Lục Loạn Ly quay đầu nhìn về phía Sở Vân Vân ở cách đó một thước, muốn tìm kiếm sự giúp đỡ từ chỗ Sở muội muội.
Có vài lời nàng không tiện nói, nhưng Sở Vân Vân là em gái ruột của Sở Hi Thanh, thì vẫn có thể nói.
Nhưng mà nàng đã thấy Sở Vân Vân ngồi yên trên ghế không nhúc nhích, vẻ mặt vẫn thản nhiên như không.
Sau đó, Sở Hi Thanh và Tả Thanh Vân đều tiễn Ngô Mị Nương đi ra cửa.
Lục Loạn Ly không quá yên tâm, nên cũng đi theo.
Chỉ có Sở Vân Vân là vẫn ở lại trong phòng.
Mãi cho đến khi mọi người đi ra khỏi cửa phòng, Sở Vân Vân mới đứng dậy từ trên ghế.
Trong khoảnh khắc này, cái ghế gỗ kia đã vỡ vụn, nứt ra thành hơn trăm mảnh vỡ.
Vẻ mặt Sở Vân Vân tràn đầy bất đắc dĩ, vội vàng nhặt từng miếng gỗ vụn lên. Sau đó xoa tay một cái, rồi vứt những vụn gỗ kia ra ngoài cửa sổ.
Khi hai người Sở Hi Thanh quay về phòng thì hơi sững sờ, hình như cái phòng này thiếu mất một cái ghế thì phải?
Sở Hi Thanh cũng không để ý lắm, hắn tìm một địa phương trống trải ở trong phòng, rút thanh Huyết luyện Khinh cương đao ra để thử một chút.
Ánh đao kia tạo thành một mảnh tàn ảnh ở trước người hắn.
Mặc kệ là tăng gấp đôi tốc độ của Truy Phong Trục Điện Chi Thủ giai đoạn thứ hai, hay là tăng ba phần mươi uy lực của ‘toàn đồ Bí chiêu’ Truy Phong đao pháp, thì tất cả đều tính toán dựa theo tiêu chuẩn của người bình thường.
Bởi vậy, đao của hắn không nhanh như những gì hắn mong đợi, chỉ tăng lên tầm 1,3 lần.
Nhưng công nhận là đao của hắn đã nhanh hơn rất nhiều, đặc biệt là hai chiêu Không Huyệt Lai Phong và Phong Lôi Giao Gia, nhanh đến mức Sở Hi Thanh cũng phải hoảng sợ, gần như là không thể khống chế được.
Sở Vân Vân ở bên cạnh thì ngơ ngác nhìn hắn múa đao.
Không ngờ trên đao của người này lại sản sinh phong và lôi.
Còn nữa, tay của Sở Hi Thanh càng ngày càng nhanh hơn rồi, đây hình như là Truy Phong Trục Điện Chi Thủ giai đoạn thứ hai?
Trận chiến với Trang Hồng Phi đêm nay, lại giúp cho Sở Hi Thanh tăng lên nhiều như vậy sao?
Chứng tỏ Sở Hi Thanh càng gặp nguy hiểm thì huyết mạch càng dễ thức tỉnh hơn?
Không đúng!
Sở Vân Vân hồi tưởng lại một chút, trong mắt từ từ hiện lên vẻ nghi ngờ.
Người này. . . hình như là dưới tình huống trước công chúng, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào thì trạng thái càng tốt hơn, đốn ngộ và thức tỉnh cũng nhiều hơn. . .
Bóng đêm đã sâu hơn, Sở Hi Thanh chỉ luyện đao một lúc để hơi thích ứng với tốc độ đao của mình, sau đó liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Luyện đao trong tửu lâu là không tiện lắm, sẽ ảnh hưởng đến hai cô bé kia, vẫn là chui vào huấn luyện giả lập thì thích hợp hơn.
Nhưng mà khi Sở Hi Thanh đang luyện đao không biết mệt mỏi ở trong giấc mộng, bỗng nhiên hắn cảm ứng được cái gì đó, liền tạm thời rời khỏi không gian huấn luyện.
Hắn đi đến phòng khách, phát hiện Sở Vân Vân đang đứng ở cửa sổ, phóng tầm mắt ra bên ngoài.
Sở Hi Thanh cũng đi qua, liếc mắt nhìn ra bên ngoài qua cái rèm cửa sổ: “Lục Loạn Ly vừa mới đi ra ngoài?”
Sau đó, khéo môi Sở Hi Thanh hơi cong lên, hắn nhìn thấy bóng người của Lục Loạn Ly ở góc đường, nàng đang lén lén lút lút mà tiềm hành về phía nam của Miếu thị.
“Chắc là nàng muốn làm chuyện gì đó, với tu vị của nàng thì không cần lo lắng.”
Sở Vân Vân lại nhìn Sở Hi Thanh: “Tuy nhiên, ta không ngờ cảm nhận của ngươi lại nhạy cảm đến mức này, đã có linh thức rồi?”
Lúc này, Sở Hi Thanh gật đầu: “Chắc hẳn là có linh thức rồi, lúc nãy ta đang ngủ thì bỗng nhiên cảm thấy gì đó, nhận biết thấy bên ngoài có động tĩnh.”
Thật ra thì từ khi hắn đổi thiên phú Ngũ Cảm Thông Linh, thì Sở Hi Thanh đã có linh thức rồi.
Nhưng cái linh thức này vẫn cứng đờ, không bị hắn khống chế.
Mãi cho đến tận tối nay, sau khi Sở Hi Thanh dùng toàn bộ tinh khí thần để đánh giết với Trang Hồng Phi, dưới áp lực nặng nề thì tinh thần của hắn mới lốt xác, cũng xem như là đã chính thức nắm giữ linh thức.