Chương 143: Dưới nước lạnh lắm
Khi hai người Sở Hi Thanh đi về, thì vẫn do nữ thị vệ và hai tên võ tu thất phẩm đi theo bảo vệ.
Khi bọn họ leo lên đò ngang, số lượng điểm võ đạo của Sở Hi Thanh đã tăng lên đến 26 điểm.
Tuy rằng không nhiều bằng dự đoán, nhưng cũng có thể an ủi phần nào.
Lúc này, hắn lại phát hiện ra một người quen ở phần đuôi thuyền.
Đó chính là Tạ Chân Khanh, hôm nay nàng mặc một bộ quần áo bó sát người, tôn lên dáng người xinh đẹp của nàng.
Nhưng hôm nay Tạ Chân Khanh dẫn theo người đi cùng, bên cạnh nàng có bốn thanh niên cao lớn, nửa thân trên mặc thiết giáp.
Bốn người này đều tay đè đao trên eo, hung thần ác sát mà quét mắt nhìn hành khách trên thuyền.
Khiến cho đám nam nhân trên thuyền không dám thưởng thức vẻ đẹp kia.
Sở Hi Thanh nhẹ nhàng thi lễ về phía của Tạ Chân Khanh: “Tạ cô nương, thật là trùng hợp!”
Lần trước, sau khi lật thuyền thì hắn và Tạ Chân Khanh đã chuyện trò vài câu, coi như là có chút giao tình, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Vì đề phòng sát thủ, Sở Hi Thanh liền đi đến trung ương của đò ngang rồi ngồi xuống.
Hắn đã có chút danh mỏng ở Cổ Thị tập, bên cạnh lại có vài người hộ vệ. Cho nên đám hành khách xung quanh rất tự giác đứng dậy, đổi một vị trí ngồi khác.
Lúc này, Tạ Chân Khanh lại bình tĩnh nhìn gương mặt của Sở Hi Thanh, trong lòng lại hơi do dự.
Hôm qua, nàng cũng xem trận sinh tử lôi của Sở Hi Thanh và Trang Hồng Phi, tận mắt nhìn thấy Sở Hi Thanh lấy yếu thắng mạnh mà chém chết Trang Hồng Phi.
Sáng ngày hôm nay, Cửu Phẩm Kiếm Ma – Chu Lương Thần sợ hãi uy thế của Sở Hi Thanh, chủ động nhận thua, tin tức này cũng làm chấn động toàn bộ võ lâm Cổ Thị tập.
Tạ Chân Khanh do dự mình có nên lấy thân phận lâu chủ Luận Võ Lâu quận Tú Thủy để trò chuyện với Sở Hi Thanh hay không?
Nàng càng ngày càng cảm thấy hứng thú với thiếu niên này.
Nếu như Sở Hi Thanh không chiến mà thắng Cửu Phẩm Kiếm Ma – Chu Lương Thần, vậy liền có tư cách để Luận Võ Lâu viết một bài văn chương về riêng hắn. . .
Lúc này, đò ngang chậm rãi đi đến giữa sông.
Tạ Chân Khanh không do dự nữa, nàng đứng dậy đi về phía của Sở Hi Thanh, nàng dừng lại ở khoảng cách nửa trượng, sắc mặt nghiêm túc chắp tay nói: “Sở thiếu hiệp, lát nữa lên bờ, không biết thiếu hiệp có nể mặt mũi mà đến tửu lâu bên cạnh ngồi một chút không? Tạ mỗ có việc muốn bàn với ngươi một chút.”
“Tạ cô nương.” Sở Hi Thanh hơi ngẩn ngơ, sau đó cũng đứng lên: “Chiều nay ta muốn trở về võ quán, xin hỏi có chuyện gì không?”
Hắn cũng chỉ có chút giao tình với nữ nhân này, nàng muốn bàn chuyện gì với mình chứ? Mà lại còn ra vẻ trịnh trọng như vậy nữa?
Là muốn bày tiệc để cảm tạ ơn cứu mạng lần trước sao?
Vậy thì không cần thiết, hắn không để chuyện này vào trong lòng.
Tạ Chân Khanh thì lại khẽ mỉm cười: “Đi võ quán cũng được, đúng lúc ta cũng muốn đến võ quán Chính Dương. Tạ mỗ chính là lâu chủ. . .”
Nàng đang định nói thân phận của mình ra, sắc mặt lại hơi thay đổi, bởi vì nàng cảm nhận được cái đò này đang đung đưa kịch liệt.
Sắc mặt Tạ Chân Khanh không khỏi thay đổi, lòng thầm nói không thể nào? Lại nữa?
Ầm!
Nước sông ở hai bên đò ngang bắn lên trời, mười cái xúc tu vừa thô vừa to lao ra khỏi mặt sông, chúng quấn quanh chiếc đò, rồi mạnh mẽ xé vụn nó ra, khiến cho chiếc đò vỡ thành nhiều mảnh.
“Là yêu nghiệt phương nào?”
Nữ thị vệ bên cạnh Sở Hi Thanh lập tức hoành thương mà đứng, làm ra tư thế phòng bị.
Cũng chỉ một chớp mắt tiếp theo, mười cái xúc tu kia đánh thẳng về phía của Sở Hi Thanh.
Hai mắt của nữ thị vệ lăng lệ.
“Lớn mật!”
Nàng vung trường thương lên, lập tức chém nát hai cái xúc tu.
Dường như yêu thú dưới nước đã tức giận, tám cái xúc tu còn lại đều đánh thẳng về phía nữ thị vệ.
Nữ thị vệ lập tức quét thương, mũi thương cắn nát ba cái xúc tu trong đó. Nhưng mấy cái xúc tu còn lại của yêu thú, vẫn mạnh mẽ kéo nàng xuống nước.
Thời điểm này, trên và dưới thuyền đã loạn tùng phèo.
Đại đa số người đều không kịp chuẩn bị nên đã ngã xuống nước, còn có mấy chục cái xúc tu nhỏ bé thò ra khỏi mặt nước, nhảy nhót tưng bừng như yêu ma.
“Đây là Thủy yêu ở đâu?”
“Là Hà La Ngư! Con Hà La Ngư vừa rồi ít nhất phải là thất phẩm.”
“Không ổn! Đại tiểu thư bị Hà La Ngư cuốn xuống nước rồi.”
“Mau cứu Tạ đại tiểu thư.”
Hai vị võ tu thất phẩm bên cạnh Sở Hi Thanh cũng đồng thời ra tay, cố gắng chặn đám xúc tu kia lại.
Sở Hi Thanh thì lại kinh hãi không thôi, lẽ nào đám Hà La Ngư này đến vì bản thân mình? Muốn báo thù cho con cháu đã ‘chết’ ở trong tay mình vào hai mươi ngày trước?
Nhưng hắn không phải chính chủ mà! Hẳn chỉ cõng nồi thôi!
Đám xúc tu của những con Hà La Ngư kia, quả nhiên là vẫn không ngừng truy kích bóng người của Sở Hi Thanh.