Chương 144: Dưới nước lạnh lắm (2)
Sở Hi Thanh bị ép đến bất đắc dĩ, chỉ có thể nhảy nhót qua lại ở trên những miếng gỗ vụn đang trôi nổi trên mặt sông.
Hết cách rồi, hắn mới xăm toàn đồ Bí Chiêu của Truy Phong đao pháp, trong vòng ba ngày không thể chạm nước.
May mà hắn đã khống chế được linh thức, năng lực cảm ứng tăng lên rất nhiều, nên vẫn có thể tránh né được.
Sở Vân Vân thì lại đứng ở trên một mảnh boong thuyền, sắc mặt lạnh lẽo nhìn xuống dưới nước.
Lúc này đang có hai bóng người màu đen đang yên lặng ẩn nấp ở dưới nước, ánh mắt của bọn họ vẫn luôn khóa chặt Sở Hi Thanh, chờ đợi cơ hội để ra tay.
Lúc này, vừa hay có một làn sóng đánh đến, Sở Vân Vân nhân cơ hội này, ra vẻ không còn lực nên bị rơi vào trong nước.
Bóng người của nàng bơi nhanh ở trong nước như cha, cẳng chân hơi run lên, liền có thể bơi xa đến mấy trượng, đi đến gần hai cái bóng đen kia.
Hai người này đồng thời có cảm ứng, liền quay đầu nhìn qua.
Thiếu nữ này. . . hình như là muội muội thuật sư của Sở Hi Thanh?
Đây chính là ý nghĩ cuối cùng của bọn họ, hai người họ nhìn thấy quả đấm nhỏ nhắn của Sở Vân Vân đập đến. Sau đó bọn họ không kịp làm gì cả, toàn thân đã bị nện thành thịt băm, cả người biến thành bọt máu hòa vào trong làn nước.
Sở Hi Thanh hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra ở dưới nước, hắn đang cố gắng hết sức để né tránh đám xúc tu kia.
Đám Hà La Ngư này rất điên cuồng, chúng nó hoàn toàn không để ý đến hai tên võ tu thất phẩm đang giết chóc ở trong nước, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh.
Khi Sở Hi Thanh đã bị ép đến mức không còn lối thoát, thì Tạ Chân Khanh lại ngoi đầu lên từ mặt nước.
Lúc nãy, nàng bị bất ngờ không kịp chuẩn bị nên đã bị cuốn vào trong nước, lại bị một con Hà La Ngư bát phẩm cuốn lấy chân phải, may mà có đám gia tướng cứu giúp nên mới có thể nổi lên mặt nước.
Lúc này, hai mắt Sở Hi Thanh sáng ngời.
Được cứu rồi!
Hắn không do dự chút nào, phi thân qua bên đó, tránh khỏi hai cái xúc tu đang đuổi theo mình.
Tạ Chân Khanh há miệng hô hấp ở trên mặt nước, đồng thời lau nước ở trên mặt.
Khi nàng mở mắt ra, liền trông thấy một bàn chân hết sức quen thuộc ở ngay trước mắt mình.
Tạ Chân Khanh còn chưa kịp suy nghĩ gì, cả người liền ùm một tiếng, rồi chìm xuống dưới một lần nữa.
. . . Là tên kia, tên khốn kia lại giẫm lên mặt nàng!
Chờ đến khi Tạ Chân Khanh ôm một khối gỗ nổi ở trên mặt nước lần nữa, thì đã là hơn hai mươi hô hấp sau.
Lúc này, nữ thị vệ đã đẩy lùi con Hà La Ngư cỡ lớn kia đi, đám đời con cháu của nó không thể không rút lui.
Tạ Chân Khanh liếc mắt nhìn bốn phía một cái, con ngươi lập tức co rút lại.
Sở Hi Thanh đang ở nơi cách nàng chưa đến một trượng, hắn đang ôm một cô bé có sắc mặt trắng bệch, yếu ớt. Hai người thản nhiên ngồi ở trên một mảnh boong thuyền nhỏ.
Mặt Tạ Chân Khanh nhất thời xanh mét, nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh, tựa như phải nhớ kỹ ngũ quan và tướng mạo của thiếu niên này vậy.
Sở Hi Thanh thì lại tưởng Tạ Chân Khanh muốn lên đây ngồi cho nên mới nhìn mình như thế.
Hắn thầm nghĩ mảnh boong thuyền này cũng còn không ít không gian, cho nên liền tốt bụng mà đưa tay về phía Tạ Chân Khanh.
“Tạ cô nương lên đây đi, dưới nước lạnh lắm!’
Tạ Chân Khanh lại hừ lạnh một tiếng, rồi quay đầu qua một bên.
Trong lòng nàng âm thầm thề.
Trong tháng này, nàng nhất định phải làm cho Sở Hi Thanh leo lên Thanh Vân Bảng, nhất định!!!!!!
Từ nay về sau, nàng không đội trời chung với tên khốn này!
Sở Hi Thanh thì lại ngượng ngùng mà thu tay về.
Hắn cũng hiểu là chuyện gì, cho nên cũng thấy hơi chột dạ.
Nhưng mà cũng hết cách, khi đó hắn không giẫm một cước kia thì hắn sẽ phải rơi xuống nước.
Hắn không thể để cho toàn đồ Bí Chiêu của Truy Phong đao pháp có giá trị mười ngàn lượng bạc bị ngâm nước sông.
Mà lúc này, Sở Hi Thanh không biết chính là, sau khi con Hà La Ngư cỡ lớn kia rút lui. Trong một chỗ rừng rập tại ven sông Thần Tú, Linh Nhãn đang ngồi đàng hoàng trên một tòa pháp đàn bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt mà nhìn về phía sông Thần Tú.
Hành động thất bại, Huyết Thủ và Hắc Xà đều đã chết, mà lại chết vô thanh vô tức.
Nhưng mà chuyện này không đúng, vì kéo ba vị cao thủ ở bên người Sở Hi Thanh đi, hắn đã không tiếc bỏ ra một cái giá lớn để kiếm Hà La Ngư, hành động này vốn phải thắng chắc mới đúng!
Vậy thì chứng tỏ vẫn còn có cao thủ đang ẩn núp ở bên cạnh Sở Hi Thanh!
Sở Hi Thanh trôi nổi ở trên mặt sông tầm nửa khắc thời gian, liền nhìn thấy thuyền của Thiết Kỳ Bang.
Trùng hợp chính là, chiếc thuyền này vẫn là Hương chủ Lý Đức Hậu của Thiết Kỳ Bang.
Sau khi hắn nhìn thấy Sở Hi Thanh thì không khỏi kinh ngạc một trận: “Thật là trùng hợp, Sở thiếu hiệp, ngươi lại lật thuyền à!"