Chương 150: Loạn Ly (3)
Người của Huyết Phong Đạo và Bạch Vân Trại đang toàn lực truy sát nàng, tạm thời không rảnh quan tâm chuyện khác. Chỉ cần nàng không tiếp xúc với Sở Hi Thanh, vậy thì Sở Hi Thanh sẽ có cơ hội sống sót.
Buồn cười! Lúc trước nàng còn lo lắng Sở Hi Thanh sẽ chết trên sinh tử lôi.
Kết quả thì nàng mới là người rơi vào nguy hiểm sinh tử trước.
Tuy nhiên, ngay khi bóng người nàng sượt qua người của Sở Hi Thanh, Sở Hi Thanh liền vươn tay ra chộp đến, hắn lấy khí thế không cho làm trái, mà cõng thân thể mềm mại của Lục Loạn Ly lên lưng mình.
Lục Loạn Ly cố gắng chống cự, nhưng sau đó nàng đã dừng lại.
Trên người Sở Hi Thanh đã dính máu của nàng, đã cuốn vào vũng nước đục này, mình giãy dụa nữa cũng vô dụng.
Nàng móc hai viên đan dược ở bên hông ra rồi nuốt vào.
Tại thời điểm này, mất sức giãy dụa thì thà nhanh chóng khôi phục chút sức lực còn hơn.
“Ta thật ngu! Tự cho là rất thông minh, lại bị một tên tạp chủng bán tin tức lừa gạt, đúng là đáng đời!” Đôi tay của Lục Loạn Ly ôm chặt cổ Sở Hi Thanh, cười yếu ớt nói: “Lần này ta ngã xuống, là do Huyết Phong Đạo đã mang vài con Huyết bức (dơi) của Huyết Thần Sơn đến. Chúng nó đã nhớ mùi máu của ta, chỉ cần không chạy ra khỏi phạm vị trăm dặm, thì sẽ bị bọn họ tìm thấy.”
“Lát nữa, chờ bọn họ đuổi kịp thì ta sẽ cản bọn họ lại, Sở Hi Thanh ngươi dùng viên Phong Độn Phù kia để trốn đi. Nhớ là sau khi rời khỏi Hỏa Cốt Quật thì nhất định phải tẩy rửa hết mùi máu trên người ngươi, bằng không thì bọn họ sẽ đuổi theo ngươi. Sau đó ngươi đi quận thành tìm Lâm bộ đầu, thay ta báo tin, sẽ có người báo thù rửa hận cho ta. . .”
Sắc mặt Sở Hi Thanh lạnh lẽo, hắn dùng toàn lực để chạy nhanh trong động quật.
Lúc này, cơ hội sống sót duy nhất của bọn họ, chính là chờ đợi được đến khi Sở Vân Vân về.
May mắn chính là, Sở Hi Thanh đã từng ngốc vài ngày ở dưới động quật này, cho nên hắn cũng biết đại khái kết cấu ở dưới này, cũng biết chạy trốn ở đâu thì mới có thể tìm được một đường sinh cơ cho mình và Lục Loạn Ly.
Nhớ đến cách đây không xa là nơi ở của một đám Độc Hỏa Liệp.
Đám Độc Hỏa Liệp kia cực kỳ nguy hiểm, nếu như có thể lợi dụng tốt, thì chúng nó có thể kéo dài chút thời gian cho bọn họ.
Tuy nhiên, khi hắn cõng Lục Loạn Ly chạy qua một đường tắt thì nhìn thấy hai con Huyết bức đang bay lượn ở phía trước.
Mà một chớp mắt tiếp theo, một bóng người màu đỏ ngòm bay xuyên ra từ trong bóng tối.
Sở Hi Thanh không kịp phản ứng gì, Sở Vân Vân đã nhảy lên từ sau lưng của hắn. Trường đao của nàng tùy ý vung vẩy, ánh đao màu trắng bạc giao phong với người kia, phát ra một tiếng ‘cheng’.
Sau đó, lại có vài tia lửa lóng lánh, đao cương và kiếm khí làm cho vách đá ở chung quanh vỡ vụn rồi bay tán loạn.
Bóng người màu đỏ ngòm kia khí thế như hổ, kiếm pháp cuồng mãnh khốc liệt, quyết chí tiến lên, Lục Loạn Ly thì lại tung bay như hạc giấy, phấp phới theo gió.
Sở Hi Thanh cau chặt lông mày, nhưng căn bản là không chen tay vào được.
Hắn cố gắng đạp một bước về phía trước, nhưng lại bị kiếm khí của người kia đánh cho lùi trở lại.
Mà chỉ tầm mười cái hô hấp sau, cổ tay trái của người kia đã bị một đao của Lục Loạn Ly chém xuống.
Nhưng Lục Loạn Ly cũng bị một kiếm của người kia chém trúng lồng ngực.
Nàng có pháp khí nội giáp, nên một kiếm này không chém được vào lục phủ ngũ tạng của nàng, nhưng sức mạnh khổng lồ của một kiếm kia, vẫn đánh cho nàng gãy mấy cái xương sườn trước ngực.
“Đi!’
Trong miệng Lục Loạn Ly toàn là bọt máu, ý thức rơi vào mơ hồ, sức mạnh toàn thân cũng từ từ biến mất.
Trong cặp mắt trắng đen của nàng đã lộ ra một tia tuyệt vọng.
Nàng không muốn chết, vì thế mới dùng toàn lực để đánh một đao, nhưng tiếc là vẫn thua.
Tên Huyết Phong Đạo có tu vị thất phẩm này vốn không phải là đối thủ của nàng, nhưng tiếc là nàng không còn bao nhiêu sức mạnh.
“Đi? Đi được sao?”
Tên mặc Huyết Y kia đã nhìn thấy một đám mã phỉ Bạch Vân Trại đang chạy đến.
Bọn họ không chỉ ngăn chặn tất cả con đường trong động quật này, mà còn bao vây hai ngươi Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly.
Hắn cười đắc ý một tiếng, rồi vội vàng kéo một miếng vải trên người xuống, sau đó quấn chặt vào vết thương nơi cổ tay trái của mình, sau đó ung dung nhàn nhã mà nhặt bàn tay trái ở trên mặt đất lên.
Quận Lâm Hải bên cạnh có một thần y, có thể nối bàn tay này cho hắn.
Sau đó, tên mặc Huyết Y này quay đầu nhìn về phía Lục Loạn Ly đang nửa nằm ở dưới vách đá, trong con ngươi lóe lên một tia kinh dị: “Đao pháp của tiện nhân này thật sự rất tốt, bị thương nặng như vậy mà còn có thể chém đứt một tay của ta.”
Còn về phần Sở Hi Thanh đang đỡ Lục Loạn Ly, thì hắn còn không thèm liếc mắt nhìn một cái.