Chương 149: Loạn Ly (2)
Một chớp mắt tiếp theo, đầu của đồng bạn có tu vị thất phẩm ở bên cạnh hắn đã nổ tung, bị nắm đấm trắng nõn của Sở Vân Vân đấm thành cặn bã.
Khi những miếng thịt vụn bay lả tả ở trên không trung, con ngươi của thanh niên độc nhãn nhất thời co rụt lại thành một kim.
Ánh đao của hắn cũng theo đó mà chặn đánh quyền phong của Sở Vân Vân.
Sức mạnh của đối thủ như núi, mỗi khi thanh niên độc nhãn đỡ một quyền, thân thể hắn liền lùi lại năm bước, toàn thân và lục phủ ngũ tạng cũng theo đó mà rung lên.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ chính là, tuy rằng sức mạnh của đối phương rất kinh khủng, nhưng nấm đấm lại không có một chút chân nguyên nào.
Điều này rất kỳ quái, dù là những cao thủ luyện thể kia, sau khi tu luyện đến mức này thì cũng sinh sôi Cương nguyên, đây chính là cái gọi từ ngoài vào trong.
Mà khi thanh niên độc nhãn đỡ đến quyền thứ mười hai, vai trái của hắn bỗng nhiên nổ tung thành một đoàn máu tươi.
Nắm đấm của Sở Vân Vân xẹt qua nơi đó, đem tất cả máu thịt quanh xương quai xanh của hắn biến thành bột mịn.
Nhưng thanh niên độc nhãn cũng mượn cơ hội này để kéo dài khoảng cách, hắn lùi lại hơn bảy tám trương, sau đó ho ra máu, rồi nhìn Sở Vân Vân với vẻ nghi ngờ không thôi.
“Đây là quyền pháp Vạn Thần Kiếp của Thiết Sơn Tần thị! Ngoại trừ không có võ đạo chân nguyên ra thì ý và thế đều đầy đủ, ngươi rốt cuộc là ai?”
May mà đối phương không có chân nguyên, bằng không thì chỉ cần một ngón tay là có thể bóp chết hắn rồi!
Nữ nhân đáng sợ này, rốt cuộc là người nào?
Sở Vân Vân yên lặng không đáp, sát ý trong con ngươi màu xanh da trời của nàng càng nồng đậm hơn.
Nếu người này đã nhận ra quyền pháp của nàng, vậy thì nàng càng không cho phép đối phương sống sót.
Nhưng thanh niên độc nhãn lại không có ý muốn chiến đấu nữa, hắn dùng chút sức lực cuối cùng của mình để quay người chạy như điên, chỉ chớp mắt đã chạy ra ngoài trăm trượng.
Sở Vân Vân không do dự chút nào, bóng người của nàng như thuấn ảnh, chỉ ba hơi thở là đã qua trăm trượng.
Nàng hơi cau mày liễu lại, tốc độ của người này vốn kém xa nàng, nhưng lúc này lại sử dụng một khổi ngọc phù, dưới sự gia trì của pháp thuật, khiến cho nàng không thể đuổi kịp trong thời gian ngắn.
“Ta đi một lát, sẽ trở lại ngay!” Bóng người của Sở Vân Vân biến mất tại nơi sâu xa bên trong động quật: “Ngươi tìm một chỗ để trốn đi, chờ ta trở lại!”
Nàng nhất định phải giết chết tên độc nhãn của Huyết Phong Đạo này!
Tuy nhiên, quanh nơi này có rất nhiều mã phỉ của Bạch Vân Trại, có thể còn có vài vị cao thủ của Huyết Phong Đạo, nên để Sở Hi Thanh một mình ở chỗ này là rất nguy hiểm.
May mà trên người Sở Hi Thanh còn có một viên Phong Độn Phù ngũ phẩm, nên vẫn có năng lực tự bảo vệ, bằng không thì nàng không dám đuổi theo thanh niên độc nhãn kia thật.
Sở Hi Thanh nhìn bóng lưng hai người biến mất kia, không khỏi cau chặt lông mày.
Hắn quét mắt nhìn bốn phía, chuẩn bị tìm một chỗ để ẩn núp.
Tuy rằng Sở Hi Thanh lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại hiểu năng lực của mình đến đâu.
Hắn là đến để cứu người, chứ không phải đến để tăng thêm phiền phức cho người khác.
Với tu vị còn chưa đến bát phẩm của hắn, cùng lắm là có thể đối phó với mười tên mã phỉ Bạch Vân Trại trong cùng một lúc.
Nếu như là cao thủ của Huyết Phong Đạo, vậy thì hắn sẽ chết rất nhanh.
Nếu như hắn hành động tùy tiện, vậy thì có chết cũng không biết chết thế nào.
Mặc dù tìm thấy Lục Loạn Ly thì cũng sẽ trở thành gánh nặng cho Lục Loạn Ly.
Hắn cũng tin tưởng Sở Vân Vân, nếu như Sở Vân Vân nói sẽ trở lại ngay, vậy thì sẽ không tốn quá nhiều thời gian.
Đúng lúc này, hắn nghe thấy vài tiếng nói mơ hồ.
“Tìm thấy nàng rồi!”
“Mau bắt con tiện nhân kia!”
“Chặn miệng quật lại, đừng để con tiện nhân này chạy trốn! Phế vật!”
“Đuổi theo, con tiện nhân này bị phó kiếm chủ đánh trọng thương, chạy không xa đâu!”
Tâm thần Sở Hi Thanh rung lên, hắn men theo mấy âm thanh này, cẩn thận từng li từng tí mà đi qua đó. Sau đó, hắn liền nhìn thấy một cô bé toàn thân nhuốm máu, vội vàng chạy ra từ trong nơi sâu xa của động quật.
Cô bé kia tóc tai bù xù, trên mặt đều là máu và những sợi tóc bết lại, đã không nhìn thấy rõ dung mạo.
Nhưng Sở Hi Thanh vẫn có thể nhận ra thân phận của cô bé này từ bóng người và quần áo của nàng.
Con ngươi của hắn nhất thời co rụt lại: “Loạn Ly?”
Thân thể cô bé run lên, hai con ngươi đã hơi tan rã của nàng nhìn về phía Sở Hi Thanh với vẻ khó tin.
Tại sao tên này lại xuất hiện ở đây?
Sau đó, Lục Loạn Ly cắn răng một cái, di chuyển tầm mắt của mình qua chỗ khác.
Nàng làm như không nghe thấy tiếng gọi của Sở Hi Thanh, cố gắng chống đỡ cơ thể mà tăng tốc độ lao nhanh qua nơi Sở Hi Thanh ẩn núp.
Nàng không muốn liên lụy Sở Hi Thanh.