Bá Võ

Chương 166: Long chi cửu tử (2)

Chương 166: Long chi cửu tử (2)

Lưu Tinh Nhược không tỏ ý kiến, hắn lại nghiêng mắt nhìn Sở Hi Thanh lần nữa, lại nhớ đến tình cảnh mình bị đẩy xuống võ đài trong cuộc kiểm tra thực chiến.
Hắn đặt đũa trong tay xuống bát, ánh mắt bắt đầu trở nên ác liệt: “Vậy thì ta có ích lợi gì?”
Hắn biết sau lưng tên đối diện này vẫn còn người, có thể là Long gia trong nội thành, cũng có thể là một vị con cháu thế gia trong võ quán không vui khi nhìn thấy Sở Hi Thanh bộc lộ tài năng, nên muốn chèn ép.
Hắn cũng không muốn tìm hiểu, chỉ cần có đầy đủ lợi ích, thì hắn bán chút sức lực cũng không sao cả.
. . .
Sau bữa cơm trưa, Sở Hi Thanh và Sở Vân Vân cùng nhau trở về Tạp Vật Viện.
Hắn vốn muốn thỉnh giáo Sở Vân Vân rất nhiều vấn đề, nhưng kết quả là Lục Loạn Ly cũng chạy theo đến đây.
Không phải nàng muốn quấn quýt lấy Sở Hi Thanh, mà là muốn thảo luận pháp thuật với Sở Vân Vân.
Từ sau ba trận sinh từ lôi với Long gia, nàng đã không còn che giấu ở trước mặt Sở Vân Vân nữa, còn xung phong nhận việc, muốn chỉ điểm pháp thuật cho Sở Vân Vân.
Công nhận là gia học nhà nàng rất uyên thâm, pháp thuật mà nàng mang ra đều là thứ quý giá không nhìn thấy trong Thuật sư viện.
Thỉnh thoảng nói ra vài câu còn hữu hiệu và sâu sắc hơn đám giáo viên bên Thuật sư viện.
Thậm chí vì thế mà Sở Vân Vân bỏ hơn 400 lượng bạc để thay đổi hai môn pháp thuật cơ sở.
Chỉ vì pháp thuật mà Lục Loạn Ly cung cấp có uy lực càng mạnh mẽ hơn, tốc độ thi triển cũng càng nhanh hơn.
Sở Hi Thanh bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy cớ là đi ngủ trưa, để tiến vào không gian giả lập, bắt đầu luyện đao một mình.
Đến buổi chiều, Lục Loạn Ly lại tự mình làm cơm cho ba người ăn, sau đó mới hài lòng rời đi.
Sở Hi Thanh rốt cuộc cũng có cơ hội nói chuyện với Sở Vân Vân.
“Vân Vân, ngươi đột phá cửu phẩm thượng rồi? Sở Hi Thanh tờ mà nhìn nàng: “Ngươi cô đọng Chân phù gì?”
Sở Vân Vân hơi suy tư, sau đó liền giơ tay phải lên.
Một luồng ngọn lửa màu đỏ thắm bắt đầu sinh trưởng ở trong lòng bàn tay nàng, không lâu sau nó ngưng tụ thành một con thú nhỏ giống như sư tử, bắt đầu nhảy nhót chơi đùa ở trong lòng bàn tay của nàng.
Nó giống như một con sư tử con mới ra đời không lâu, tràn ngập tò mò với thế giới này, lúc thì nhìn trái một cái, khi thì nhìn qua phải một cái.
“Là Long chi cửu tử, Nghê bên trong Toan Nghê!”
(long chi cửu tử= chín đứa con của rồng)
Sở Hi Thanh nhìn lòng bàn tay của mình, khóe môi hiện ra vài phần ý cười: “Căn cơ pháp thuật của ta sẽ lấy Toan Nghê làm trụ cột, sẽ đi con đường ‘nghĩ vật hóa hình’.”
Môn pháp thuật này hơi tương tự với Thần Hàng Thuật, nhưng lại hơi khác biệt.
Thần Hàng Thuật là mời thần phách chân chính của Toan Nghe xuống, gia trì lên bản thân mình.
‘Nghĩ vật hóa hình’ thì là đem pháp lực của bản thân, hóa thành Toan Nghê, một trong chín đứa con của rồng.
Lúc mới đầu thì uy lực yếu hơn so với Thần Hàng Thuật, nhưng đây đều là lực lượng thuộc về bản thân mình, mà không phải mượn từ bên ngoài.
Sở Hi Thanh nhìn con sư tử non này, lại cảm thấy một tia hoảng sợ.
Con sư tử non này làm cho hắn có một loại cảm giác như nhìn thấy bức Chân Ý Đồ của Dương Viêm Tu La Kiếm trên tầng thứ bảy, thậm chí còn càng mạnh mẽ hơn.
Sức mạnh Dương Viêm ở bên trong nó rất mạnh, nhưng lại hết sức nội liễm.
Sở Hi Thanh không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, ‘ực’ một tiếng: “Nghĩ Hóa Thuật ở cấp độ cửu phẩm thượng mà mạnh như vậy sao?”
Sở Vân Vân mỉm cười, hợp hai tay lại, làm cho con Toan Nghe trong lòng bàn tay hóa thành từng tia lửa nhỏ, rồi biến mất không còn tăm tích.
“Ta có máu của Kim thân nhất phẩm, có chân ý Dương Viêm nhất phẩm, tu luyện căn cơ thành Đạo pháp, tất nhiên sẽ khác với tất cả mọi người. Vì thế nên bây giờ chưa thể dùng ở trước mặt người khác, ta đang nghĩ cách thu chân ý lại, để nó phản phác quy chân, khi đó người khác sẽ không thể nhìn thấu nó.”
Mí mắt Sở Hi Thanh nhất thời nhảy lên.
Hắn nghe nói, ‘phản phác quy chân’ chính là cảnh giới mà đám võ tu trên Địa Bảng và Thiên Bảng theo đuổi.
Một con Toan Nghê từ ‘nghĩ vật hóa hình’ lại phản phác quy chân thì sẽ mạnh đến mức nào?
Sau đó, hắn thu hồi tâm tư, tò mò hỏi: “Nhưng mà vì sao lại là Toan Nghê, mà không phải là Chu Tước hay là Tam Túc Kim Ô? Nếu nhắc đến Dương Viêm, thì hai loại thần cầm này càng mạnh hơn chứ!’
“Tất nhiên là có nguyên do.” Sở Vân Vân liếc mắt nhìn hắn: “Toan Nghê chính là con của Bàn Cổ, là cùng một mạch với Nhân tộc chúng ta, Chu Tước và Tam Túc Kim Ô tuy cũng là hậu duệ của tiên thiên thần linh thời cổ đại, nhưng lại cách chúng ta một tầng.”
Sở Hi Thanh trợn tròn mắt lên, vẻ mặt đầy nghi ngờ và khó hiểu: “Toan Nghê là còn của Bàn Cổ? Còn có cách nói này sao? Không phải nói là Long sinh chín con, Toan Nghê là một trong số đó sao?”
Sở Vân Vân cảm thấy buồn cười: “Bàn Cổ chính là Long! Ngày xưa, cự thần Bàn Cổ sinh ra tại một viên trứng rồng, do ‘Ứng Long chi tổ’ dưỡng dục sinh ra. Nhân tộc chúng ta tự nhận là hậu duệ của Long, chính là vì thế đấy.”
“Muốn nói đến Dương Viêm, Chu Tước và Tam Túc Kim Ô mạnh hơn là không thể nghi ngờ, nhưng nói đến ‘tố tổ đuổi nguyên’ và tiền đồ tương lai, thì một trong chín con của rồng mới là đường chính xác, đây chính là chín loại sức mạnh mà tổ tiên Bàn Cổ của chúng ta để lại trên thế giới này.”
Sau đó, nàng lại nhìn về phía sân sau của võ quán Chính Dương.
Ở nơi đó có cơ duyên của bọn họ.
Khoảng cách giữa bọn họ với hai con Linh sát hóa hình Toan Nghê và Nhai Tí kia càng ngày càng gần.
Chỉ cần Sở Hi Thanh thăng lên chân truyền, thì Nhai Tí đao ý của hắn nhất định có hy vọng đại thành.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất