Chương 167: Tụ Nguyên
Trên quảng trường của huấn luyện giả lập, bóng người Sở Hi Thanh nhanh chóng na di, hai ngón tay thì chập lại như kiếm, mang theo một tia sét nhỏ bé, không ngừng công kích sáu cái người giả ở xung quanh.
Những người giả này có thể di chuyển, chúng nó thay đổi vị trí mọi lúc.
Huấn luyện giả lập của hệ thống vô cùng thần kỳ, chẳng những có thể biến Huyết luyện Khinh cương đao của Sở Hi Thanh thành thật, mà còn có thể mang sức mạnh của pháp khí Thanh Lôi Bích từ hiện thực vào trong nơi này.
Sáu cái người gỗ này là bắt nguồn từ một tấm ‘thẻ đạo cụ huấn luyện giả lập’ mà Sở Hi Thanh đổi.
Nó có thể để cho Sở Hi Thanh sử dụng các loại đạo cụ ở bên trong huấn luyện giả lập, phụ trợ hắn tu luyện võ đạo.
Mà đám người gỗ biết di động này chính là một cái trong số đó.
Ngoài ra, võ đạo bảo khố còn có một tấm ‘thẻ thực chiến huấn luyện giả lập (thất phẩm)’.
Tấm thẻ này có thể biến ra mười tên kẻ địch, có sức chiến đấu ở trên cửu phẩm và dưới thất phẩm, muốn điều chỉnh thế nào cũng được.
Chúng nó còn có thể sử dụng các loại võ đạo không giống nhau, thời gian sử dụng là một trăm canh giờ.
Tuy nhiên, Sở Hi Thanh lại cảm thấy tấm thẻ này quá đắt, phải 10 điểm võ đạo mới có thể đổi được.
‘Thẻ đạo cụ huấn luyện giả lập’ chỉ cần một điểm võ đạo, nhưng ‘thẻ thực chiến huấn luyện giả lập’ lại tăng gấp mười lần.
Đương nhiên, nó đắt cũng có đạo lý của nó, Sở Hi Thanh cũng biết lợi ích của việc huấn luyện thực chiến, vấn đề là hắn không có nhiều điểm võ đạo.
Tạm thời, huấn luyện thực chiến đã có Sở Vân Vân rồi.
Vị Bá Võ Vương này có kiến thực cực kỳ uyên bác, các con đường võ đạo của các tông phái đều thuộc như lòng bàn tay, đều có thể mô phỏng.
Chỉ là ý thức chiến đấu của nàng là đỉnh cấp nhất, khiến cho tinh thần của Sở Hi Thanh chịu đủ loại đả kích mỗi khi giao thủ với nàng.
Sở Hi Thanh tập trung toàn bộ tinh thần vào chuyện luyện tập, hoàn toàn quên thời gian trôi qua, mãi cho đến khi tiếng gõ cửa ‘thùng thùng’ truyền vào tai của hắn.
Âm thanh này giống như là truyền vào từ hiện thực, chắc hẳn là Sở Vân Vân đang gõ cửa phòng hắn.
Tâm thần Sở Hi Thanh hơi động, dừng luyện tập Trục Điện Chỉ.
Hắn nhìn về phía bảng nhân vật của mình, chỉ thấy phía sau chữ Trục Điện Chỉ ở trong cột võ đạo đã biến thành (tầng một).
Khóe môi Sở Hi Thanh hơi cong lên, hiện ra vài phần thỏa mãn.
Xem ra hắn luyện tập một đêm đã có hiệu quả rõ ràng.
Đương nhiên, đây là do hắn từng dùng thẻ nhân vật Tần Mộc Ca, cho nên đã có cảm ngộ với Trục Điện Chỉ từ trước.
Bởi vậy, đêm qua Sở Vân Vân chỉ điểm và dạy dỗ một phen, hắn lại luyện tập một đêm trong huấn luyện giả lập, Trục Điện Chỉ lên tầng thứ nhất là chuyện nước chảy thành sông.
Chỉ là môn võ tay không mà hắn vẫn luôn muốn học này, lại không có mạnh mẽ như những gì hắn tưởng tượng.
Trước khi tu luyện Trục Điện Chỉ đến tầng thứ ba, yếu quyết của Trục Điện Chỉ chính là dùng ngón tay đâm xuyên qua mắt, xuyên lỗ mũi, đâm yết hầu, đâm dưới sườn, hoặc là đâm ‘bi’ . . . vân vân.
Dù sao thì điểm yếu của cơ thể ở đâu, thì liền đâm vào đó.
Nhưng mà cũng có thể hiểu được, đầu ngón tay của người là rất yếu đuối. Trước khi luyện ngón tay có thể sánh vai với đao thương, thì không cần đâm vào chỗ cứng của đối phương.
Sau đó, Sở Hi Thanh rời khỏi huấn luyện giả lập, lúc này tiếng chuông thể dục buổi sáng cũng vang lên.
Hắn rửa mặt một phen, sau đó đi theo Sở Vân Vân ra ngoài, chạy đến thao trường để thể dục buổi sáng.
Tuy nhiên, không biết vì sao mà hôm nay có rất nhiều các cô bé chạy đến thỉnh giáo đao pháp, mà tất cả đều là những cô bé xinh đẹp tươi tắn.
Sở Hi Thanh dựa theo hình tượng ‘trong nóng ngoài lạnh’ của mình, nên bắt buộc phải chỉ đạo cho từng người một.
Sở Vân Vân có chút không nhìn nổi, nàng lắc đầu một cái, rồi dứt khoát bỏ Sở Hi Thanh lại, đi đến thao trường trước.
Nàng là thuật sư chủ tu Dương Viêm chi pháp, thể dục buổi sáng cũng rất quan trọng với nàng, không có thời gian làm mấy trò vớ vẩn này với Sở Hi Thanh.
Lục Loạn Ly thì lại rất tức giận.
Nàng đã hào hứng và phấn khởi chạy đến đây từ sáng sớm, chuẩn bị tập thể dục buổi sáng với Sở Hi Thanh, kết quả lại nhìn thấy cảnh này.
May mà Sở Hi Thanh vẫn còn nhớ tính cách của mình, phải ‘kiêu ngạo tự cao, lãnh ngạo bất quần.”
Mắt thấy đám đệ tử ở chung quanh càng ngày càng ít, Sở Hi Thanh liền từ chối mấy cô bé còn lại, rồi vội vàng chạy về phía thao trường.
“Sở sư huynh thật sự là một người ấm áp, quả thực là tỉ mỉ chu đáo, nhưng vì sao ngươi chỉ chỉ điểm cho sư tỷ và sư muội?” Lục Loạn Ly biết rõ mình làm như vậy là không đúng, nhưng vẫn không nhịn được mà mở miệng trào phúng: “Ta thấy mấy cô bé kia rất xinh đẹp, mỗi một người đều trang điểm lộng lẫy.”