Chương 173: Tiền đồ rộng lớn (3)
“Bảo người dưới nhà kho phát cho tiểu Sở một bình Hồi Linh Tán và một bình Thuần Dương Cố Thần Đan.”
Quán chủ Lôi Nguyên thân thiết mà vỗ vỗ vai của Sở Hi Thanh: “Tu luyện cho tốt đi, thiên phú của ngươi rất tốt, tiền đồ tương lai cũng rất rộng lớn. Nhưng mà phải bớt nóng vội. Cuộc thi chân truyền lần này, ta rất coi trọng ngươi.”
Diệp Tri Thu thì không nói gì, nàng chỉ nhìn Sở Hi Thanh với vẻ vui mừng.
Nàng gãi gãi gò má, không hiểu vì sao tên này lại có tiến bộ nhanh chóng như vậy?
Rõ ràng hai tháng trước nàng cố hết sức để tiến cử Sở Hi Thanh lên nội môn, khi đó tu vị của tên này còn chưa nhập phẩm.
Kết quả sau khi Sở Hi Thanh tiến vào nội môn, thì đột nhiên tăng mạnh, chỉ hai tháng ngắn ngủi mà danh tiếng đã lên cao, trở thành thủ tịch của nội môn.
Chẳng lẽ mình thật sự là Bá Nhạc?
Bằng không thì Đông viện có nhiều đệ tử ngoại môn như vậy, vì sao mình chỉ thấy mỗi Sở Hi Thanh là vừa mắt?
Chỉ có Thiệu Linh Sơn và hai vị giáo đầu của hai viện Nam Bắc là sắc mặt hơi khó coi.
Vấn đề là mấy người Lưu Tinh Nhược phạm phải tội tập kích đồng môn ở ngay trước mắt Tuần sát sứ của Thần Tông và trước mấy ngàn cặp mặt của mấy ngàn người trong thao trường, khiến cho bọn họ không có mặt mũi mà mở miệng cầu xin.
Thiệu Linh Sơn thì càng tức giận không thôi.
Lưu Tinh Nhược là thủ tịch của Tây viện, hắn vốn kỳ vào rất cao vào người này.
Sức chiến đấu của Lưu Tinh Nhược không bằng Sở Hi Thanh, cũng không sánh bằng đám con cháu thế gia ít khi lộ diện ở trong võ quán.
Nhưng mà với trình độ võ đạo của Lưu Tinh Nhược, tiến vào mười vị trí đầu cuộc thi chân truyền là không có vấn đề.
Nhưng hết lần này đến lần khác, tên ngu xuẩn này lại tự hủy tiền đồ của bản thân, cũng kéo dài thời gian để hắn thăng cấp nội môn của Thần Tông.
Thiệu Linh Sơn là đệ tử ngoại môn của Vô Tướng Thần Tông, mà muốn thăng cấp từ ngoại môn lên nội môn của Vô Tướng Thần Tông, nhất định phải tích lũy công huân.
Số lượng đệ tử chân truyền mà bọn họ đào tạo được, chính là công huân của bọn họ.
“Nhìn cái gì?” Hai mắt Thiệu Linh Sơn bao hàm lửa giận, quay đầu quét mắt nhìn mấy ngàn đệ tử trong thao trường: “Bây giờ là giờ thể dục buổi sáng, các ngươi không cố gắng tu luyện mà tập trung lại đây làm gì?”
Trong và ngoài thao trường nhất thời yên tĩnh, mấy ngàn đệ tử đều tỏ vẻ nghiêm túc.
Bọn họ đều dồn dập ngồi xuống, tiếp tục hô hấp thổ nạp ở dưới ánh mặt trời.
Sở Hi Thanh thì lại thấy hơi lúng túng, tòa Tụ Nguyên Trận này đã là ‘mười thiếu tám’.
May mà ngay sau đó, võ sư giáo viên đã sắp xếp tám tên đệ tử ba lá khác đi vào, lại bắt đầu khởi động Tụ Nguyên Trận một lần nữa.
Nhưng mà khi mấy vị đồng môn này đi vào, thì động tác lại cẩn thận từng li từng tí một, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của Sở Hi Thanh.
Trong mắt bọn họ bây giờ, không chỉ ngậm lấy kiêng kỵ, mà còn có vài phần kính nể.
Sở Hi Thanh cũng không để ý, hắn nhìn về phía bảng nhân vật của mình, sau đó mí mắt liền nhảy lên một cái.
Vừa rồi, trong tầm mắt hắn có rất nhiều pháo hoa bắn tung tóe, quả nhiên thu hoạch được rất nhiều điểm võ đạo.
Lúc trước vẫn là 58 điểm, lúc này đã nhảy lên 89 điểm, tăng tận 31 điểm.
Tiếc là trong võ đạo bảo khố bây giờ không có thứ gì đáng giá để đổi cả.
Sở Hi Thanh không nỡ dùng điểm võ đạo để làm mới.
Hắn nghĩ mấy ngày nữa là cuối tháng rồi, là thời gian làm mới của võ đạo bảo khố. Điểm võ đạo của mình lại khá vững chắc, không lo bị giảm xuống, nên chờ đến sang tháng rồi dùng cũng không muộn.
Sau đó, Sở Hi Thanh cũng mặt hướng mặt trời, vận chuyển nguyên công, hô hấp thổ nạp.
Theo thời gian trôi qua, trên mặt Sở Hi Thanh xuất hiện ý mừng.
Tốc độ chuyển hóa Dương nguyên trong Tụ Nguyên Trận phải nhanh hơn bên ngoài gấp ba lần là ít.
Cộng thêm viên Bồi Nguyên Đan mà hắn vừa ăn, tốc độ chuyển hóa càng kinh người hơn.
Có người nói Tụ Nguyên Trận còn có thể trợ giúp bài trừ độc của đan dược ra khỏi cơ thể, không biết là thật hay là giả.
Cùng lúc đó, kinh mạch toàn thân của hắn cũng truyền ra từng trận đau đớn.
Điều này là bởi vì tốc độ chuyển hóa Dương nguyên quá nhanh, mà tố chất cơ thể của hắn lại không cao, cho nên đã kích thích vào vách của kinh mạch.
Ngoài ra, hắn còn có thân thể Thuần Dương, tốc độ tu hành vốn đã vượt qua người bình thường một đoạn dài.
Hai thứ cộng lại với nhau, không phải thứ mà thân thể hắn có thể chịu nổi.
Nếu như là trước khi Dưỡng Nguyên Công của Sở Hi Thanh lên tầng thứ ba, thì đám kinh mạch này của hắn đã bị thương rồi.
Khoảng tầm bốn khắc thời gian sau, Sở Hi Thanh cảm thấy cảm giác đau khói trong cơ thể mình càng ngày càng mạnh hơn, còn có một loại cảm giác cháy bỏng, thế là hắn dứt khoát dừng lại.
Lúc này, toàn thân hắn nóng bỏng như lửa, chân nguyên trong cơ thể đang dâng trào.
Sở Hi Thanh nhìn về phía mấy chữ Dưỡng Nguyên Công (tầng ba) ở trong bảng nhân vật của mình.
Một đoạn tin tức xuất hiện ở trong đầu óc của hắn.
---Có dùng 59 điểm võ đạo để tăng Dưỡng Nguyên Công lên tầng thứ ba viên mãn không?
---Có dùng 150 điểm võ đạo để thay thế bí dược Dưỡng Nguyên Công tằng thứ tư không?