Chương 177: Chiến đồ (2)
Sở Hi Thanh không chờ hắn nói xong, liền không khách khí mà hỏi ngược lại: “Thượng Quan công tử, nếu ta không chịu nhường thì sao?”
Huynh muội bọn họ vốn không muốn tranh cái đứng đầu chân truyền gì cả, chỉ cầu mau chóng tiến vào nội môn là được.
Nhưng hôm nay, thời thế đã thay đổi, thực lực của Sở Hi Thanh đang đứng hàng đầu trong nội môn, tất nhiên sẽ không bỏ qua thứ này.
Thượng Quan Long Tiển lại thấy buồn cười, ánh mắt của hắn từ từ trở nên ác liệt hơn: “Ngươi rất can đảm, ta rất ít khi nhìn thấy người can đảm như ngươi. Tuy nhiên, ngươi có biết thủ tịch nội môn trước kia lại ở nơi nào không?”
“Vị thủ tịch nội môn kia bi người phế Dưỡng Nguyên Công, lại đánh gãy một chân, bây giờ đang làm cu li ở bến tàu.” Thiếu niên tóc ngắn Thượng Quan Nguyên kia lại nói tiếp, hắn cười lạnh một tiếng, giọng nói lạnh lùng như băng: “Còn có năm ngoái, có một tên vô địch nội môn gọi là Trương Thanh, cũng không biết vì sao mà bị người ta băm xác rồi thả sông cho cá ăn. Đây chính là kết cục của việc không biết tự lượng sức mình và lòng tham không đáy!”
Tâm thần Sở Hi Thanh hơi lạnh lẽo, sau đó hắn liền mỉm cười, thần sắc bình tĩnh mà nhìn nhau với Thượng Quan Long Tiển: “Thật sự là trùng hợp, ta chính là một người cực kỳ tham lam. Đối với bức chiến đồ của Dưỡng Nguyên Công này, Sở mỗ cũng nhất định phải lấy được. Thượng Quan công tử, nếu như ngươi có năng lực, thì cứ đến đánh gãy chân của ta, hoặc là mang ta đi nuôi cá thử xem.”
Thật ra thì đối phương đã làm như vậy rồi.
Nếu như hôm nay hắn không có Nhai Tí đao ý, bất ngờ đánh bại đám người Lưu Tinh Nhược kia, thì chỉ sợ họ Thượng Quan này còn không có hứng thú thương lượng với hắn.
Sắc mặt Thượng Quan Long Tiển hơi sững sờ, hiển nhiên là không ngờ Sở Hi Thanh sẽ nói như vậy.
Sau đó, hắn liền cười một cái, phất ống tay áo rồi bước đi về phía đông của thao trường: “Vậy thì thử một lần đi! Làm thịt hắn, sau đó mang ra sông nuôi cá. Sau đó, sẽ do Thượng Quan Hàn đến gánh trách nhiệm.”
Ra tay với Sở Hi Thanh ở bên trong võ quán, nhất định là làm quán chủ Lôi Nguyên tức giận, còn cả vị Kiếm tuần sát sứ kia nữa, nhưng mà hắn càng không thể chịu đựng chuyện Sở Hi Thanh vô lẽ làm càn.
Mà hôm nay, giết người là Thượng Quan Hàn, liên quan gì đến Thượng Quan Long Tiển hắn?
Thượng Quan Long Tiển cũng có tự tin, Thượng Quan gia có thể dập tắt lửa giận của Lôi Nguyên và Kiếm Tàng Phong.
Chỉ là hắn thấy hơi đáng tiếc khi phải từ bỏ một đệ tử nội môn ba lá như Thượng Quan Hàn.
Thượng Quan Long Tiển vừa nói xong, mười hai thiếu niên đeo kiếm kia đều không do dự, tất cả đều rút kiếm ra.
Sở Hi Thanh thì lại ánh mắt lăng lệ, sau lưng hiện lên bóng của một con cự thú hư ảo.
Đầu rồng thân sài, miệng ngậm trường đao, chính là thần thú Nhai Tí do đao ý biến thành.
Trải qua chuyện bên trong Tụ Nguyên Trận, hắn đã bắt đầu khống chế được môn đao ý này.
Mà theo đao ý xung kích, động tác rút kiếm của mười hai thiếu niên này cũng hơi cứng lại, tay của bọn họ đều cứng tại chỗ, nhất thời không thể động đậy.
Thiếu niên tóc ngắn Thượng Quan Nguyên kia thì lại không bị ảnh hưởng quá nhiều, hắn đè đao bên hông mình.
Nhưng mà tầm mắt của Sở Hi Thanh đã tập trung vào cổ của hắn.
Chỉ cần người này dám rút đao trước, vậy Sở Hi Thanh sẽ chém đầu của hắn xuống.
“Đao ý hóa hình!” Vô Tướng Thần Tông quay đầu lại, hắn lại nhìn Sở Hi Thanh với ánh mắt kinh ngạc lần nữa: “Lại là một chiêu này, ta cũng muốn xem xem sức mạnh thần thức ở cửu phẩm của ngươi có thể chống đỡ đến lúc nào?”
Cái tên khốn khiếp này, sau khi dùng đao ý trọng thương đám người Lưu Tinh Nhược, thế mà vẫn còn sức lực để thi triển đao ý mạnh như này?
Sở Hi Thanh nghe thấy thế thì buồn cười: “Lâu hơn so với ngươi tưởng tượng đấy!”
Hắn rút thanh Huyết luyện Khinh cương đao của mình ra một tấc, làm cho đao ý càng mạnh mẽ hơn.
Sắc mặt của mười hai vị thiếu niên kia nhất thời thay đổi, lỗ mũi bọn họ đã có một tia máu.
Giờ phút này, đã có một số người ăn xong thì đi ra khỏi nhà ăn.
Bọn họ nhìn thấy tình cảnh ở bên dưới tàng cây hòe, phần lớn người đều biến sắc, dồn dập bước nhanh rời khỏi nơi này, ngay cả đứng xa để xem cũng không dám.
Chỉ có một ít cô bé là ở lại, mặt bọn họ hàm chứa vẻ lo lắng, ánh mắt thân thiết mà nhìn vào Sở Hi Thanh.
Chung quanh nhà ăn cũng có mười mấy vị võ sư giáo viên, bọn họ phát hiện biến cố nơi này thì bắt đầu nhíu chặt lông mày.
Những người này đều nhận ra Thượng Quan Long Tiển, nên cũng không dám tùy tiện tham dự. Nhưng cũng có người đã chạy như bay đi tìm quán chủ Lôi Nguyên.
Khi song phương đang giằng co, giáo đầu Khâu Phong của Bắc viện cùng một đại hán mặc một bộ đồ lụa màu đen sải bước đi đến từ cửa phía nam.
Khâu Phong nhìn thấy tình hình ở bên dưới tàng cây hòe, sắc mặt hắn không khỏi sững sờ, ánh mắt hơi khó hiểu.