Bá Võ

Chương 178: Giống cái cây đó

Chương 178: Giống cái cây đó

Mà ánh mắt của đại hán kia lại khóa chặt vào Sở Hi Thanh.
Con ngươi của hắn sáng lên, hiện ra vài phần ý cười, nhẹ nhàng ôm quyền từ cách đó vài chục trượng, giọng nói như chuông đồng: “Phía trước chính là Sở Hi Thanh Sở thiếu hiệp? Tại hạ Lâm Hải Chu Tượng Sơn, phụng mệnh gia chủ Chu thị chúng ta, đến đây thăm hỏi thiếu hiệp.”
Sau khi Chu Tượng Sơn đến gần, vẻ mặt hắn liền sững sờ, hắn cũng đã phát hiện tình nơi này không đúng.
Sau đó, hắn nhíu chặt lông mày, quay đầu hỏi Khâu Phong: “Khâu huynh, chuyện gì thế này?”
Khâu Phong thì lại thấy vừa kinh ngạc vừa tức giận, lại còn có chút lúng túng.
Hắn không ngờ sẽ bị bạn cũ của mình nhìn thấy cảnh tượng không chịu nổi như vậy ở ngay trong võ quán Chính Dương này.
Cùng lúc đó, Khâu Phong cũng có vài suy đoán về chuyện xảy ra trong buổi thể dục buổi sáng hôm nay.
Bắc viện của bọn họ có hai tên đệ tử làm trái môn quy ở trong Tụ Nguyên Trận, ra tay với Sở Hi Thanh, quá nửa là có quan hệ với Thượng Quan Long Tiển này.
Sắc mặt hắn tái nhợt, không khách khi mà quét mắt nhìn đám người ở dưới tàng cây hòe: “Thượng Quan Long Tiển, ngươi quá to gan, trong mắt ngươi còn có môn quy của võ quán không?”
Thượng Quan gia có thế lực rất lớn ở quận Tú Thủy, Khâu Phong lại chỉ là một võ tu lục phẩm thượng, không đáng nhắc đến.
Có điều, Khâu Phong cũng không phải người địa phương, hắn thân là đệ tử ngoại môn của Vô Tướng Thần Tông, cho nên cũng không kiêng kị Thượng Quan gia chút nào.
Trong mắt của Thượng Quan Long Tiển nhất thời hiện lên một tia xấu hổ, nhưng trên mặt hắn vẫn tươi cười thản nhiên, phong độ nhẹ nhàng thong dong mà chắp tay: “Giáo đầu nói quá lời, chúng đệ tử chỉ đùa với Sở sư đệ thôi, sao dám không nhìn môn quy?”
Trong khi hắn nói chuyện, đám đệ tử nội môn ba lá dưới trướng hắn đều dồn dập thả chuôi kiếm ra.
“Tốt nhất là như vậy!”
Khâu Phong nghĩ thầm, giờ phút này không thể để bạn cũ chê cười, mà những người này cũng chưa trực tiếp rút đao rút kiếm động thủ, nên không dễ lấy môn quy ra để kỷ luật và trách phạt.
Chờ đến khi Chu Tượng Sơn rời đi, thì mình từ từ dạy dỗ đám người này cũng chưa muộn.
Hắn dạy dỗ được hai tên đệ tử, hôm nay lại bị đám người này cưỡng bức lợi dụ, cho nên mới làm ra chuyện trái với môn quy.
Thượng Quan Long Tiển này thực sự quá càn rỡ.
Những năm gần đây, cuộc thi chân truyền của võ quán Chính Dương đã khiến cho mấy vị thiên tài bình dân mới quật khởi chết thảm, làm cho Vô Tướng Thần Tông rất tức giận. Sau khi Lôi Nguyên tiếp nhận võ quán thì đã đuổi rất nhiều người, ngay cả con cháu thế gia vọng tộc trong thành cũng có mười mấy người bị làm thịt, cái tên Thượng Quan Long Tiển này không biết sợ à?
Hắn cho rằng Thượng Quan gia bọn họ có cái gì khác với những thế gia vọng tộc ở trong thành sao?
Khâu Phong hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Sở Hi Thanh: “Tiểu Sở, người bạn này của ta đến từ quận Lâm Hải, là chấp sự của Lâm Hải Chu thị, hắn phụng mệnh gia chủ Chu thị đến đây thăm hỏi ngươi. Không biết tiểu Sở ngươi có rảnh rỗi hay không? Nơi này khá bất tiện, chúng ta đi ra tửu lâu ở bên ngoài nói chuyện đi.”
Thật ra thì Khâu Phong cũng không hiểu, đường đường là Lâm Hải Chu thị, vì sao lại trịnh trọng với Sở Hi Thanh như vậy?
Chu Tượng Sơn đường đường là một võ tu lục phẩm thượng, cũng là một nhân vật ở quận Lâm Hải, thế mà lại đích thân đến thăm hỏi Sở Hi Thanh.
Chu Tượng Sơn thì lại cười và chắp tay với Sở Hi Thanh: “Trước khi đến đây, gia chủ đã bảo ta mang theo một chút lễ mọn, kinh xin thiếu hiêp vui lòng nhận cho.”
Hắn giơ tay áo lên, chỉ thấy có hai tráng hán khiêng một cái hòm lên, đặt trước mặt Sở Hi Thanh rồi có người đưa cho hắn một tờ danh sách quà tặng.
Sở Hi Thanh quét mắt nhìn tờ danh sách kia, mí mắt nhất thời nhảy lên.
Phía trên này có viết một đống chữ: Mười thỏi bạc ròng, mười thỏi vàng ròng, một thanh Huyết luyện đao phù văn thượng phẩm, một bộ nội giáp phù văn sợi vàng.
Tại cổ đại, thỏi bạc ròng bình thường là năm mươi lượng, thỏi vàng ròng thì là năm lượng.
Huyết luyện đao phù văn thượng phẩm, chính là bản cường hóa của Huyết luyện Khinh cương đao. Phía trên có khắc phù văn, uy lực đã tiếp cận thất phẩm.
Sở Hi Thanh chỉ cảm thấy được yêu mà sợ.
Hắn thầm nói khá lắm, một cái lễ ra mắt của Lâm Hải Chu thị này, trực tiếp lấy ra hai ngàn lượng bạc, rốt cuộc là phải cầu thứ gì chứ?
Ánh mắt của hắn hơi nghi ngờ, thi lễ đáp lại: “Đúng lúc đệ tử đang rảnh rỗi, nhưng đệ tử cũng không dám thu lễ vật này. Cái gọi là vô công bất thụ lộc, lễ nặng như vậy, đệ tử nhận thì chỉ bất an.”
Sở Hi Thanh có hơi lo lắng về Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly, hắn sợ lửa ở sân sau nhà mình càng cháy càng to.
Nhưng giờ phút này, chỉ có thể để giải quyết sau.
Lâm Hải Chu thị là một thế gia đại tộc có tiếng ở toàn bộ Đông Châu, Chu Tượng Sơn lại mang theo thiện ý mà tìm hắn, hơn nữa còn tặng lễ nặng như vậy, Sở Hi Thanh không thể không lấy lễ để tiếp đón.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất