Chương 176: Chiến đồ
Khi Sở Hi Thanh đi đến dưới tàng cây hòe, mười hai thiếu niên đeo trường kiếm kia đồng loạt đưa mắt nhìn về phía hắn.
Mười hai đạo ánh mắt này cực kỳ ác liệt, tựa như đao như kiếm.
Sở Hi Thanh phát hiện cường độ Nhai Tí đao ý của mình lại tăng lên một chút.
Những người này có địch ý rất lớn với hắn, làm cho đao ý của hắn bị kích phát lên, càng mạnh mẽ hơn.
Vị thiếu niên mặt trắng như ngọc kia có vầng trán cao, khí vũ hiên ngang, hắn chắp tay sau lưng, dùng ánh mắt nghiền ngẫm để quan sát Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh lòng thầm nói người này thật là tự đại, đây là đang chờ hắn mở miệng thi lễ trước à!
Sở Hi Thanh càng xác định, chính là đám người trước mặt này đã mượn tay mấy người Lưu Tinh Nhược để tính toán hắn.
Hắn tay đè đao bên eo, nhìn thẳng vào thiếu niên mặt trắng: “Thượng Quan công tử, vào thẳng vấn đề đi, rốt cuộc thì các ngươi muốn thương lượng với ta chuyện gì? Sở mỗ lại đắc tội với Thượng Quan công tử ở đâu, mà để cho các người tính toán ta?”
Không phải hắn không biết Thượng Quan gia trong nội thành có thế lực to lớn, cũng không phải hắn không biết lễ phép.
Nhưng đối phương đã trắng trợn ra tay, không thèm kiêng dè gì, vậy thì hắn cần gì phải cung kính lễ phép?
Sở Hi Thanh biết, dù mình có ăn nói ngon ngọt đến đâu đi chăng nữa, thì cũng không lấy được thiện cảm của đối phương, vì thế hắn cũng lười lá mặt lá trái với đối phương.
Hắn vừa mới nói xong, thiếu niên tóc ngắn Thượng Quan Nguyên kia liền tức giận mà hừ một tiếng: “To gan! Ngươi dám vô lễ ở trước mặt chủ thượng?”
Mười hai vị thiếu niên đeo kiếm kia đồng thời rút kiếm bên hông ra nửa thước, phát ra một tiếng ‘sặc’.
Trên mặt bọn họ đều hiện lên vẻ oán giận.
“Dừng tay!”
Thượng Quan Long Tiển đưa tay cản bọn họ lại, ra hiệu cho thuộc hạ đừng nóng.
Hắn nhìn Sở Hi Thanh, trong mắt hàm chứa một tia bất ngờ, trên mặt thì hiện lên ý cười ôn hòa: “Sử sư đệ nóng tính thật, nhưng mà ta có thể hiểu được, nếu đổi thành là ta, thì ta cũng sẽ không vui vẻ gì. Chuyện lúc thể dục buổi sáng hôm nay, là do thuộc hạ của ta tự tiện chủ trương, làm chuyện sai trái, ta thay hắn xin lỗi ngươi.”
Hắn đột nhiên vung tay lên, không hề báo trước mà tất hai cái lên mặt thiếu niên tóc ngắn kia, phát ra những âm thanh ‘đùng đùng’ lanh lảnh.
Thượng Quan Long Tiển ra tay rất nặng, làm cho khóe môi của thiếu niên tóc ngắn tràn máu.
Thiếu niên tóc ngắn lại không nhúc nhích, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, giống như là người bị tát không phải là mình vậy.
Lúc này, Thượng Quan Long Tiển lấy một cái khăn mùi xoa ra, ung dung thong thả lau vết máu trên tay mình: “Sư đệ, ngươi nói muốn vào thẳng vấn đề, cái này rất tốt. Vậy ta liền trực tiếp nói thẳng với ngươi, ta nhất định phải giành ngôi vị đầu bảng trong cuộc thi chân truyền cuối năm, mong sư đệ nhường cho một hai.”
Con ngươi Sở Hi Thanh thu nhỏ lại, lòng thầm nói hóa ra đối phương là vì chuyện này.
Tay của hắn nắm chặt đao ở bên hông, khóe môi thì hơi vểnh lên: “Theo như ta biết, mỗi một đệ tử giành ngôi vị đầu bảng của cuộc thi chân truyền, đều sẽ được Vô Tướng Thần Tông ban cho một bức chiến đồ của Dưỡng Nguyên Công.”
Cái gọi là ‘chiến đồ’, cũng là một thứ tương tự như đồ đằng Bí Chiêu.
Dưỡng Nguyên Công là công pháp tu hành, không có bất kỳ chiêu thức nào, vì vậy hình xăm đồ đằng của nó được gọi là chiến đồ.
Nó chẳng những có thể gia tăng tốc độ tu luyện, tinh luyện và cường hóa chân nguyên, còn tăng cường giới hạn của chân nguyên lên một mảng lớn, cuối cùng còn có thể cường hóa kinh mạch trong thân thể, có thể nói là lợi ích vô cùng.
Mà người khắc chiến đồ này càng sớm, thì lợi ích lại càng lớn hơn.
Nếu như bây giờ Sở Hi Thanh có thể xăm chiến đồ này lên người, vậy thì khi hắn tăng lên ngũ phẩm, cường độ chân nguyên của hắn sẽ vượt qua người khác năm phần mười, giới hạn chân nguyên thì lại có thể gấp đôi người bình thường.
Khi tu vị của hắn tăng lên nhất phẩm, vậy thì lợi ích của bức chiến đồ này càng mạnh mẽ, càng khuếch đại hơn.
Tương lai, tu vị của hắn càng cao, tấm chiến đồ này càng mang lại nhiều lợi ích hơn.
Tuy nhiên, chiến đồ của Dưỡng Nguyên Công rất đắt đỏ, phải đắt hơn đồ đằng Bí Chiêu bình thường gấp mấy lần, mà chỉ có Đồ Đằng Sư của Vô Tướng Thần Tông mới có thể làm ra.
Trước mắt, có rất ít chiến đồ của Dưỡng Nguyên Công được lưu truyền trên thị trường, có thể nói là có tiền cũng không mua được.
Nếu mọi người muốn nhận được loại chiến đồ này, thì chỉ có thể trở thành đệ tử chân truyền của các võ quán dưới trướng Vô Tướng Thần Tông.
Chỉ cần đứng đầu cuộc thi chân truyền, thì sẽ được Vô Tướng Thần Tông ban tặng một bức chiến đồ.
Dưới cờ Vô Tướng Thần Tông có bảy mươi hai cái võ quán, hàng năm chỉ lấy ra 144 bức chiến đồ của Dưỡng Nguyên Công.
“Đâu chỉ là chiến đồ của Dưỡng Nguyên Công? Còn được hỗ trợ năm trăm lượng bạc để mua bí dược, ba mươi viên Dưỡng Tâm Đan, một binh khí phù văn cấp độ thất phẩm hạ. Từ xưa đến nay, Vô Tướng Thần Tông rất tận tâm trong chuyện bồi dưỡng đệ tử xuất sắc.”
Vẻ mặt Thượng Quan Long Tiển thản nhiên, giọng nói lạnh nhạt: “Sở sư đệ, chỉ là người phải biết tự hiểu lấy mình. Thứ không nên lấy, thì tốt nhất đừng có ảo tưởng. . .”