Chương 186: Xem triều
Hôm đó, Sở Hi Thanh đã trèo tường ra ngoài võ quán.
Sau đó, hắn và hai người Sở Vân Vân, Lục Loạn Ly che mặt, thúc ngựa chạy như bay đến một bến tàu hoang phế ít dấu chân người ở mười hai dặm ngoài thành.
Ngựa và tàu nhanh mà Sở Hi Thanh đi, tất cả đều là hắn nhờ Thiết Tiết Sinh sắp xếp cho từ trước, như vậy mới có thể đảm bảo, chắc chắn không để lộ tin tức.
Sở Hi Thanh không làm như vậy cũng không được.
Chỉ vì treo thưởng cái đầu hắn trong Sát Sinh Lâu lại tăng lên.
Ngày hôm trước, có người nói tổng treo thưởng đã lên đến tận 4500 lượng bạc.
Hiện giờ, không chỉ có đám sát thủ kia hứng thú với cái đầu của hắn, mà ngay cả đám sư huynh đệ trong võ quán cũng hơi kỳ quái, mỗi khi bọn họ đi ngang qua Sở Hi Thanh, thì không biết là vô tình hay cố ý mà cứ ngắm vào cái cổ của Sở Hi Thanh, làm cho hắn thấy cổ của mình lạnh lẽo.
Khi hắn đi lại ở trong võ quán, Nhai Tí đao ý đều nằm trong trạng thái phát động, hơn nữa còn không thấp hơn trình độ hạ đẳng.
Sở Hi Thanh suy nghĩ nhân phẩm của mình vẫn rất tốt, thường xuyên giúp người làm niềm vui, tại sao lại có nhiều người hận mình như vậy?
Vì thể mà hắn không thể không cẩn thận.
Không sợ chết là một chuyện, biết rõ là nguy hiểm nhưng vẫn cố tình, thì đây không phải là dũng cảm, mà là ngu xuẩn.
Hơn nữa, lần này hắn phải đi xa một mình, chứ không có ý định đưa Sở Vân Vân theo, cho nên càng không thể không cẩn thận thêm vài phần.
Sau khi lên thuyền, Sở Hi Thanh liền quay người cười nói với hai cô bé ở trên bờ: “Hai người trở về đi thôi, cái bí cảnh cửu phẩm kia sẽ kết thúc trong vòng một ngày, chắc là ngày kia là ta sẽ có thể ngồi thuyền trở về rồi.”
Sở Vân Vân mặt không cảm xúc, hơi gật đầu nói: “Trên đường nhớ cẩn thận.”
Trong lòng nàng lại hơi khác thường.
Trước kia, không phải huynh muội bọn họ chưa từng tách ra, khi còn đi vận tiêu thì thường xuyên đi năm sáu ngày, vài ngày không nhìn thấy mặt nhau là chuyện thường.
Nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy không an tâm như ngày hôm nay.
Lục Loạn Ly thì lại dùng ngón tay gãi gãi mặt, đưa ánh mắt nhìn qua nơi khác: “Đi thôi! Đi thôi! Nhớ phải cẩn thận, làm theo khả năng, cảm thấy không chịu nổi thì phải rời khỏi bí cảnh ngay, nhớ dùng ngọc phù mà ta đưa cho ngươi. Được rồi, đi nhanh về nhanh.”
Sở Hi Thanh nở nụ cười, hắn chắp tay về phía hai cô bé, rồi đi vào khoang thuyền.
Con tàu nhanh này rời đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã rời khỏi bờ, nó đi xuôi dòng, lao nhanh như một mũi tên ở trên mặt sông.
Mãi cho đến khi con tàu này hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt, thì Lục Loạn Ly mới thu hồi ánh mắt, nàng quay đầu nhìn về phía Sở Vân Vân: “Vân Vân, ngươi rất lo lắng? Vậy vì sao lại không đi theo?”
Sở Vân Vân chắp tay sau lưng, sắc mặt bình tĩnh: “Nam nhi chí tại bốn phương, lòng mang thiên hạ, ta không thể giờ giờ phút phút ở bên cạnh hắn được.”
Thật ra thì là do Sở Hi Thanh không đồng ý.
Hắn cho rằng đi đâu cũng dẫn muội muội theo bên cạnh thì phải nói như thế nào?
Chuyện này giống như đi làm còn dẫn phụ huynh theo vậy, sẽ bị người khác chê cười.
Hơn nữa, lần này hắn chỉ cần đến bến tàu quận Lâm Hải, thì không cần lo lắng đến an toàn nữa.
Toàn bộ hành trình sẽ có người Chu gia đi cùng, nên không cần lo lắng đến đám sát thủ kia.
Sở Vân Vân liếc mắt nhìn về phía Lục Loạn Ly: “Lục cô nương bình thường như hình với bóng với huynh trưởng ta, vì sao lần này lại không đi cùng hắn?”
“Ai. . .Ai. . . Ai như hình với bóng với hắn chứ?” Mặt cười của Lục Loạn Ly hơi đỏ lên, hừ một tiếng: “Ta còn phải tìm Nghịch Thần Kỳ của Tần Mộc Ca, còn cả manh mối về bảo tàng Liệt Vương nữa, làm gì có thời gian đi Lâm Hải với hắn? Ta lại không phải hộ vệ của hắn.”
Sở Vân Vân nghe thấy vậy thì hơi gật đầu, nàng rời khỏi bến phà, rồi leo lên ngựa đi về.
Hai cô bé đi song song nhau, cả hai đều yên lặng không nói gì, mãi cho đến khi trở lại cửa võ quán, thì cả hai mới chia tay.
Sở Vân Vân cất bước đi về phía Tạp Vật Viện, sau khi đi được vài chục bước thì nàng liếc mắt nhìn về phía sau một cái, thấy Lục Loạn Ly đã biến mất ở một góc đường khác, thì nàng bỗng nhiên gia tăng tốc độ.
Nàng về nhà lấy bao hành lý đã chuẩn bị xong từ trước, sau đó vội vàng đi về phía bên tàu ở phía đông thành, tìm một chiếc tàu nhanh có hai tầng.
“Nhà đò, ta muốn bao thuyền đi quận Lâm Hải.” Sở Vân Vân trực tiếp ném năm lượng bạc lên trên mạn thuyền: “Có thể đi luôn không? Ta có việc gấp, càng nhanh càng tốt.”
Nhà đò kia nhìn thấy năm lượng bạc thì lập tức tươi cười rạng rỡ mà đáp ứng.
Lúc này, Sở Vân Vân liền cầm hành lý đi vào trong khoang tàu.
Tuy nhiên, khi chiếc tàu này vừa mới rời bờ, bắt đầu đi xuống hạ du thì nàng lại nghe thấy những âm thanh phấp phới của tay áo, một thiếu nữ mặc quần áo màu lục bỗng nhiên lăng không lướt qua mặt sông, rơi vào mạn thuyền ở bên ngoài.
“Nhà đò, chiếc thuyền này của ngươi đi đến đâu? Có thể chở ta đến quận Lâm Hải một chuyến không?”