Chương 190: Giả cao thủ
“Hắn tên là Sở Hi Thanh, là thủ tịch nội môn của võ quán Chính Dương, cũng là khách quý của Chu gia ta.” Chu Lương Thần bình tĩnh nhìn nhau với Lộ Trần một chút: “Nếu như Lộ Trần ngươi có thể làm cho ta phục sát đất, thì Chu Lương Thần ta cũng làm tiểu đệ cho ngươi cũng không có vấn đề.”
Khi hắn nói đến mấy chữ thủ tịch nội môn của võ quán Chính Dương, thì đám thiếu niên đang ăn cơm uống rượu trong đại sảnh của khách sạn đều hiện lên vẻ mặt khinh thường.
Mà khi Chu Lương Thần nói đến câu sau, thì trong khách sạn nhất thời ‘ồ’ một tiếng, từng đạo từng đạo ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Sở Hi Thanh.
Đại sảnh của khách sạn Đồng Phục rộng tầm nửa mẫu, bên trong có mấy chục vài bàn, bàn này cũng ngồi đầy người.
Bọn họ đều là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, vài người cá biệt trong đó cũng không vượt quá mười tám tuổi.
Lúc này, bọn họ đều dồn dập liếc mắt nhìn về phía cửa, trong mắt tràn đầy tò mò.
“Chu Lương Thần này là ai? Lại có thể để Ngân Văn Hổ - Lộ Trần chủ động bắt chuyện?”
“Đó là con trưởng của Lâm Hải Chu thị, ngoài Lâm Hải Song Hổ ra thì hắn là người có thực lực mạnh hàng đầu trong cấp độ cửu phẩm, có người nói người này chỉ cách Thanh Vân Bảng một tia mà thôi.”
“Nói vậy thì hắn cũng là một nhân vật lợi hại, vậy sao trước kia chưa từng nghe thấy?”
Lúc này, Ngân Văn Hổ - Lộ Trần lại tràn đầy hứng thú mà quan sát Sở Hi Thanh.
Thiếu niên trước mặt này, ngoại trừ gương mặt rất tuấn tú ra, thì không còn chỗ nào thần kỳ cả.
Quần áo trên người hắn rất bình thường, pháp khí trên người chỉ có hai cái, chứng tỏ xuất thân không tốt lắm.
Vì sao người này có thể trở khách quý của Chu Gia? Lại còn có thể để Chu Lương Thần một mực cung kính với hắn như vậy?
“Chuyện này rất bất ngờ đấy, Chu Lương Thần ngươi từ nhỏ đến lớn đã ương bướng giống như một con lừa, chưa bao giờ chịu phục người khác. Thế gian này lại có người có thể để ngươi phục sát đất?”
Lộ Trần lặng lẽ đè thanh đại đao nặng nề dày cộm bên hông. Khóe môi hắn cong lên, để lộ ra một hàm răng trắng: “Sở huynh có hứng thú luận bàn một hai không?”
Sở Hi Thanh trong thấy bắp thịt trên cánh tay cầm đao của Lộ Trần, bản năng liền sinh ra ý cảnh giác.
Đối phương hoàn toàn không che giấu vẻ tò mò và chiến ý ở trong mắt.
Càng có một luồng đao ý tiến lại gần, để cho da thịt của hắn hơi đau đớn.
Sở Hi Thanh chỉ cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Hắn không ngờ mình vừa đến quận Lâm Hải, thì đã phải ra tay với một thiên kiêu trên Thanh Vân Bảng rồi.
Đây là trò chơi còn chưa bắt đầu, thì đã phải đối mặt với boss rồi?
Lúc này, Sở Hi Thanh mở võ đạo bảo khố trong màn hình huỳnh quang hư ảo ra, hắn chuẩn bị đổi thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 11 tuổi (bản chính thức) vào bất cứ lúc nào.
Trên mặt hắn lại thản nhiên như không, thong dong tự nhiên mà đè lên đao của mình: “Có gì không thể?”
Trong cuốn sách nhỏ Sở Vân Vân đưa cho hắn, đã nhắc đến vai phải của Lộ Trần có ám thương. Sau khi người này rút đao, thì chiêu thức tiếp theo sẽ hơi mất cân đối.
Tuy nhiên, thực lực của Lộ Trần vô cùng mạnh mẽ, cái sơ hở này không phải thứ mà Sở Hi Thanh muốn lợi dụng là có thể lợi dụng được.
Chỉ có thẻ nhân vật Tần Mộc Ca mới có thể chiến thắng người này.
Phiền phức chính là dùng tấm thẻ này xong sẽ có mầm họa lớn vô cùng, đặc biệt là nơi này đang có rất nhiều người nhìn chằm chằm, bên cạnh còn có một cao thủ lục phẩm như Chu Tượng Sơn, nên Sở Hi Thanh không muốn dùng lắm.
Mười điểm võ đạo đổi hai phút thẻ nhân vật Tần Mộc Ca 11 tuổi, dùng ở trên người này thì hắn cảm thấy thua lỗ!
Trong mắt Lộ Trần bỗng dưng hiện ra vài phần sáng lạn.
Thần niệm của hắn cũng đã nhận biết được đao ý ác liệt của Sở Hi Thanh.
Nhưng khi chiến ý của Lộ Trần càng đậm hơn, thì lại nghe thấy Chu Lương Thần lạnh lùng nói: “Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, hơn hai mươi ngày trước, Sở huynh từng đánh bại ta bằng một đao! Ngươi phải nghĩ kỹ rồi hãy động thủ.”
Tốt xấu gì thì hắn và người này cũng từng chơi với nhau khi còn bé, có thể nói là lớn lên cùng nhau.
Tuy rằng Chu Lương Thần cũng sẽ mừng rỡ khi nhìn thấy đối phương xấu mặt trước mặt mọi người, nhưng vì chút tình cảm xưa kia, hắn vẫn phải nhắc nhở một câu.
Chu Lương Thần vừa mới nói xong, toàn bộ trong và ngoài khách sạn Đồng Phúc đều ầm ĩ xôi nổi.
Không chỉ đám thiếu niên trong đại sảnh hiện lên vẻ kinh ngạc và kính sợ.
Mà còn có không ít thiếu niên ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh ở bên trong này, dồn dập tụ tập lại nơi này.
“Người này có thể đánh bại Chu Lương Thần bằng một đao? Nói đùa sao?”
“Chu Lương Thần rất kiêu ngạo, hắn luôn luôn xem thường nói láo, nên chắc hẳn là thật. Hơn nữa, ai lại vô duyên vô cớ hạ thấp bản thân mình chứ?”
“Thật khó tin, nếu như hắn nói thật, thì chỉ sợ chúng ta sẽ có thêm một kẻ địch mạnh mẽ trong cuộc tranh đấu bí cảnh này rồi.”
“Nói vậy thì Sở Hi Thanh này chính là viện binh mà Lâm Hải Chu thị mời đến.”
Chu Tượng Sơn không khỏi lấy tay đập trán, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tính cách của vị đại thiếu nhà mình cũng thật là!
Nào có ai lật lá bài tẩy của mình, bại lộ đến không còn chút nào trước khi tranh đấu diễn ra chứ?
Sở Hi Thanh cũng rất bất đắc dĩ.
Trong đầu của hắn đã xuất hiện một đoạn tin tức mới.
--- Nhai Tí đao ý của người đã tăng lên trình độ hạ đẳng!
Chu Lương Thần nói một câu, làm cho rất nhiều người có ác ý và địch ý với hắn.
Cái tên này là hận hắn chết không đủ nhanh, nên muốn đào hố hoặc là cho hắn lên bếp lửa để chết cho nhanh đúng không?
Nếu như hắn không có thẻ nhân vật Tần Mộc Ca, thì sớm muộn gì cũng bị tên này hại chết.
Nhưng cùng lúc đó, trong mắt Sở Hi Thanh lại có một bông pháo hoa cỡ lớn nổ tung.
Điểm võ đạo của hắn nhất thời tăng lên đến 103 điểm.